5.22.2012

Lời Mở Đầu Sổ Lưu Bút Của Lớp Trưởng (Eric Nguyen)

Mùa hè năm cuối cấp, mùa không còn rạo rực những ngày la cà vui chơi, mùa chợt thấy mình không còn là trẻ con…


Mùa hè năm cuối cấp, mùa ùa về khi tuổi đời đã ngót Mười Tám, biết yêu thương nhiều hơn và biết sống có trách nhiệm hơn. Tuổi trẻ nâng niu những tình yêu bé nhỏ, trong trẽo và mong manh. Bạn bè yêu nhau từ những tiết thể dục trên sân cỏ, hỳ hục với bài khởi động dưới cái nắng gắt gỏng ban trưa, ta yêu nhau bằng những những trận chiến nảy lửa trong giờ ra chơi chỉ vì một miếng xoài dầm chua cay, con trai con gái yêu nhau bằng những phút dỗi hờn vu vơ, bằng những ước hẹn rất đỗi thầm kín. Mười Tám tuổi, mình xếp ngay ngắn vào trong hành trang cuộc đời niềm tin yêu, kỳ vọng của gia đình, thầy cô, bè bạn. Mình gieo vào quả tim ấm hạt quyết tâm tô vẽ quê hương đất nước bằng những gam màu tươi sáng nhất. Bạn thấy không, cuộc đời đang vẫy gọi những con người đương độ 18 chúng ta…

Mùa hè năm cuối cấp. Học trò năm cuối ngơ ngác nhìn mùa hạ mong ngóng ngoài cửa lớp mà lòng sao hờ hững. Có bông hoa phượng âm thầm bung cánh đỏ, rực lên một khoảng trời bé nhỏ, có con ve sầu cố sức kêu râm rang dưới vòm cây lá xanh um, có nắng nhuốm vàng những trưa chiều rung rinh gió nhưng có còn cô cậu nào vẫn sôi nổi như cái thủa ngày xưa? Sân trường giữa những tiết 5 lặng im đến buồn bã…tương lai của một lớp học trò sắp bắt đầu từ những tiết học cuối cùng thiếu vắng đâu đó những tiếng cười vô tư lắm.

Mùa hè năm cuối cấp, trò 12 vùi đầu vào bài vở. Thương bạn mình một ngày tất bật ở trường, đến cuối giờ chiều vẫn còn loay hoay tìm một chỗ ngồi trong những lớp học thêm chật kín người, nồng nặc hơi mồ hôi. Nhớ lắm những bửa ăn lụp chụp chẳng đủ no trước giờ học ca 3 - ổ bánh mì chả cá, hộp sữa bò giấy, bọc trán trộn cay xè, cái bánh bao chiều ấm nguội…Nhiều đứa chẳng buồn ăn, cắn răn vào lớp nghe giảng mặc cho cái bao tử biểu tình ầm ĩ. 

Học trò 12 là vậy đấy, dù mệt mà vẫn vui. Có những chiều thứ Bảy, rồi Chủ Nhật còn tiết trống hay vì thầy bận nên cho lớp nghỉ, cả bọn chẳng ai hẹn ai, từng tốp kéo nhau ra ngoài hàng gỏi cuốn dưới gốc cây đa cổ thụ trước đình xã, buôn dưa lê đủ chuyện trên trời dưới đất. Nào thì chuyện tay quản sinh mới bị đuổi là do tụi con gái trong trường “gài”, trường X năm nay có thêm ngành mới, con N mới cãi vã lớn với thằng N, dân tình bảo nhau chắc chúng nó sớm muộn cũng ai đi đường nấy…Đó là mạch dài những câu chuyện dường như không bao giờ có hồi kết và thỉnh thoảng, người ta chợt giật thót lên khi cả đám phá lên cười ngăt nghẽo giữa một chiều rất đỗi bình yên. Đầu óc tụi 12 lúc nào mà không canh cánh nỗi lo về hai kỳ thi quan trọng trong đời đang đến gần, nhưng học trò mà, cả bọn cố gắng nâng niu từng khoảnh khác còn được ở gần bên nhau, mặc dù chẳng ai nói ra điều đó.

Mùa hè năm cuối cấp, cơn mưa đầu mùa chợt buồn lắm. Giọt tiếc thương thấm sâu vào lòng đất theo sự ra đi mãi mãi của một anh bạn không thân. Mưa đánh thức chuỗi cảm giác đầu tiên mơ màng và phút chia tay ngậm ngùi luôn túc trực phía sau cánh cổng trường im lặng. Mưa thấy em ngước nhìn mây trời ảm đạm ngoài hành lang trước cửa lớp, vùng trời sâu vào đôi hạt ngọc long lanh thoáng một nổi buồn nhẹ bỗng; mưa yêu những ngón tay em thon thon nghịch đùa từng hạt lạnh vô tư; mưa làm ướt chiếc áo mỏng em mặc những buổi chiều lạc lối giữa dòng người xe mắc cưỡi; mưa cho ai lẳng lặng  nhìn em

ngẩn ngơ,

rất lâu…

Bạn bè ơi! Dù biết rằng trong khoảng thời gian này, các bạn đang phải nổ lực rất nhiều để đạt được mục đích của mình, nhưng xin đừng để tình yêu bạn dành cho những ước mơ lấn lấp đi tình yêu bạn dành cho bạn bè xung quanh mình nhé. Trong cuộc sống, có những thứ qua đi sẽ mãi mãi không bao giờ lấy lại được và ngay lúc này đây, đó chính là giây phút chúng ta được ngồi học gần bên nhau, là tiếng cười ngọt ngào tan trong niềm hạnh phúc tràn đầy, là giọt nước mắt mặn đắng lăn tròn trên sự quyến luyến ta dành cho nhau đấy các bạn.


2011
Lớp trưởng


3 nhận xét: