12.10.2011

Mưa (A-Nhi-Bảo)




.....Ngoài trời mưa vẫn ko ngừng rơi. Mưa năm nay đến sớmhơn mọi năm.  Phải chăng những cơn mưa vô tình kia muốn đến thật sớm để nhắc tôi nhớ lại....Phải chăng chúng sợ những kí ức ấy sẽ trôi vào quên lãng như những hạt mưa năm nào... Mưa - ta ghét mi ;_;

Từ nhỏ tôi đã ghét mưa. Mưa làm quần áo mẹ phơi vừa khô lại trở nên ướt sũng, cặp sách của chị cũng bị mưa hành hạ ko thương tiếc. Sau cơn mưa mọi thứ đều trở nên ẩm ướt, trông đến khó chịu. Đáng ghét nhất chính là những cơn mưa đầu mùa. Hầu như năm nào chúng cũng làm tôi bị sốt cao. Và cứ ghét mãi như thế đến cách đây 3 năm tôi đột ngột ko ghét Mưa nữa. Trái lại tôi lại còn rất thích ấy chứ. Tại sao lại có sự thay đổi lớn như vậy??? Có phải tại anh.....

Từ khi có anh tôi thích ngắm mưa hơn. Thích đi bộ dưới trời mưa. Thích nghe tiếng mưa rơi tí tách trên mái ngói. Và thích nhất là được cùng anh ngắm mưa. Anh có nhớ lần đầu tiên 2 đứa gặp nhau trời cũng mưa to như bây giờ ko? Nhưng cơn mưa ấy ko lạnh lẽo ko cô độc như bây giờ. Trông nó thật cô độc, cô độc đến đáng thương phải ko anh. Chắc Mưa đã sớm nhận ra có một người ko muốn làm bạn cùng mình nữa. Tại sao lại như vậy? Do Mưa quá vô tình quá lạnh lẽo ư?

Àh! Anh còn nhớ sáng mưa phùn năm đó ko? Đó là một buổi sáng thật bình yên, đường phố khi ấy rất ít người qua lại. Đó là lần đầu tiên các ngón tay của 2 đứa chạm vào nhau. Các ngón tay khẽ chạm vào nhau, nhẹ như những hạt mưa đang rơi. Những hạt mưa phùn mỏng manh trong suốt rơi nhè nhẹ trên 2 đôi vai đáng thương đang chạy tìm chỗ trú. Nhưng Mưa ko hiểu tại sao dù bị ướt sũng nhứ thế nhưng nụ cười vẫn luôn nở trên môi 2 người ấy , ánh mắt họ tràn đầy hạnh phúc. Thật khó hiểu. Mưa ko thể hiểu nổi ! Anh có thấy khó hiểu như Mưa ko...

Cuộc sống như vòng tròn của chiếc bánh xe. Mọi thứ rồi cũng sẽ quay trở về điềm xuất phát, cuối cùng chỉ là một con số 0 vô nghĩa. Anh & tôi cũng ko ngoại lệ... Trời lúc đó mưa thật to...thật to, to đến mức phát sợ. Mưa thi nhau ồ ạt đổ xuống. Những hạt mưa lạnh buốt, được tiếp thêm sức mạnh của cơn gió vô tâm như muốn xé nát da thịt tôi để xuyên thẳng vào bên trong cơ thể, len lỏi khắp mọi nơi, rồi cuối cùng đổ hết về tim, dồn hết tất cả sự đau đớn nơi đó. Mưa thật tàn nhẫn. Lúc ấy mọi thứ xung quanh tôi im lặng...thật im lặng, mọi vật như mất hết linh hồn. Những hạt mưa khi ấy sao lại có vị mặn chát. Tôi ko nghe được gì ngoài tiếng mưa ác nghiệt cùng một giọng nói mà hình như đã rất quen thuộc với tôi từ lâu. Giọng nói ấy phát ra rất nhiều rất nhiều âm thanh nhưng tôi ko tài nào nghe được. Mãi đến khi về đến nhà, phải cố gắng  lắm tôi mới nhớ được, nhưng chỉ nhớ được 3 tiếng, chi duy nhất 3 tiếng mà thôi : "Mình chia tay." Từ lúc ấy, tôi quay trở về như trước đây - ghét Mưa.

Tại sao vậy? Vì tôi quá cố chấp ư? Anh đã ngàn lần nói tiếng yêu tôi,tôi cũng yêu anh. Có thể tình yêu của tôi ko mãnh liệt bằng anh. Nhưng tôi biết chắc rằng tôi thật sự rất rất yêu anh. Vậy mà tại sao tôi ko thể nói tiếng yêu anh. Từ khi gặp anh đôi môi tôi chưa 1 lần thốt ra thành tiếng 3 chữ "em yêu anh". Và có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ nghe được, sẽ mãi mãi...mãi mãi... Xin lỗi anh...

Ngoài trời mưa cứ rơi...cứ rơi mãi ko thôi. Cơn mưa ko chịu dứt như đang cố dày vò một tâm hồn tội lỗi nhưng lại thật đáng thương. Mưa ơi ! Ta xin mi, hãy mau ngừng rơi đi. Ký ức ơi, phải làm thế nào ngươi mới chịu buông tha ta đây. Tại sao ngươi ko ra đi như cơn Mưa năm nào?
Mưa - ta ghét mi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét