7.17.2011

Một Thời Để Nhớ (A-NHI-BẢO)


Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa thôi là nghỉ hè rồi. Kỳ nghỉ hè cuối cùng trong đới hs của mình. Trong suốt 2 năm học ở trường PT, giờ đây tôi đã hiểu được phần nào cảm giác của một đứa hs cấp ba, mà đặc biệt là một nữ sinh như tôi. Trong suốt quãng thời gian vừa qua, trong tôi đã có rất nhiều thay đổi lớn.
Nhớ lại lúc mới bước vào cấp ba, đó cũng là khi tôi phải rời xa lớp 9A1 thân yêu của mình, tôi đã buồn rất nhiều. Thật may mắn biết bao khi tôi được học chung lớp 10 cùng 2 nhỏ bạn thân, mấy thằng bạn thân thì học lớp kế bên. Chưa được bao lâu tôi đã bắt đầu quan với những người bạn mới. Đó cũng là lúc tôi ham chơi hơn ham học. Thế rồi hết dịp này đến dịp khác, tôi lao đầu vào đi chơi, hầu như ko có ngày chủ nhật nào tôi có mặt ở nhà. Học thêm AV cũng cúp luôn. Ở trường giờ ra chơi ko bao giờ chịu ngồi yên trong lớp, cứ thích đứng ngoài hành lang nói chuyện, cười giỡn như điên. Nhớ lại lúc đó tôi thấy mình thật ngốc.Thật đáng xấu hổ.

Cuối cùng thi sao chứ? Tôi giờ đã nhận ra rằng chỉ có đám bạn thân mới thực sự quan trọng đối với tôi hơn cả, chỉ có họ mới thật sự đối xử tốt với tôi nhất. Thật khó tìm được những người bạn tốt như họ. Những người bạn tôi mới quen kia cũng rất tốt, khoảng thời gian tôi đi chơi chung với họ tôi thực sự rất vui, đó sẽ mãi là những kỷ niệm đẹp của thời hs mà tôi đã may mắn có được. Tôi sẽ ghi chép chúng thật cẩn thận trong trí óc cúa mình bằng một loại viết cực xịn ko bao giờ phai màu. Nhưng tôi cảm nhận được một điều, rằng giữa tôi và họ có một cái gì đó vô hình chặn lại, làm cho chúng tôi có một khoảng cách ko thể nào lại gần nhau được. Phải chăng do thời gian quen biết giữa tôi và họ quá ngắn chăng? Tôi cũng ko biết nữa.Nhưng dù thế nào đi nữa họ vẫn mãi là những người bạn tốt of tôi.

Giờ đây tôi đã chơi thân lại với đám bạn cấp hai như trước. Tôi đã biết tập trung vào học nhiều hơn. Giảm bớt thời gian đi chơi đến mức tối thiểu. Đôi khi nghĩ lại tôi thấy thật có lỗi với các bạn ấy. Phải chi lúc ấy tôi giành nhiều thời gian hơn cho các bạn thì hay biết mấy. Chắc lúc ấy các bạn đã buồn và thất vọng về tôi nhiều lắm. Xin hãy quên hết quá khứ và chúng mình sẽ trở lại là những người bạn thân như trước kia nha ! Minh yêu các bạn nhiều lắm.

Hãy biết nâng niu & trân trng nhng gì mình đag có, đôi khi bn nghĩ  đó ch là nhng th tht nh nhoi, nhưng khi mt đi bn mi tht s thy hết được giá tr ca nó đi vi bn. Đng đ ming ca bn fii tht ra câu : “ PHI CHI LÚC Y .... THÌ HAY BIT MY." Hãy đng đ mi th tr nên quá mun màng. Đây xem như là mt bài hc quý  giá mà tôi t rút ra cho mình nh vào s tri nghim ca chính bn thân tôi.

ƠI, HỌC SINH ! MỘT THỜI ĐỂ NHỚ. TA SẼ MÃI KO BAO GIỜ QUÊN ĐƯỢC MI. M CHÍNH LÀ MẢNH GHÉP ĐẦY SẮC MÀU NHẤT TRONG BỨC TRANH CUỘC SỐNG CỦA ĐỜI TA.

Viết lúc 00:17 tối 13/04/2010 

   

1 nhận xét:

  1. Nhớ Bảo Ngân quá, đi mà chẳng tạm biết bạn bè gì hết. VÔ TÂM, VÔ CẢM!

    Trả lờiXóa