12.31.2010

Truy Mộng Nhân
_Tiểu Bạch Bạch_

Thể loại: BL (boy love)
Đoản văn, cổ trang.
Warning: Đây là câu chuyện được viết không liền mạch, mỗi tuần chỉ có khoảng hơn một tiếng ngồi viết, với lại bản thân tác giả khi viết cũng chịu ảnh hưởng nhiều từ cổ trang Trung Quốc thế nên cách xưng hô cũng rất khác. Câu chuyện không có bố cục rõ ràng nên dễ khiến người đọc cảm thấy khó hiểu. Vậy nếu người nào có thể chấp nhận được sự khó hiểu đó cũng như có tinh thần đọc để hiểu thì xin mời~ Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn. Năm mới vui vẻ, mọi người~

Đoản văn~

“Tương tư mộng thảy năm canh mộng
Luyến ái trời vương bốn phía trời”
Hàn Mặc Tử


Có người từng nói tương tư là một thứ thuốc độc chết người, một thứ thuốc mà ngay từ khi sinh ra con người đã bị bắt ép uống. Không biết độc đến mức nào, chỉ biết là làm con người ta phải trăm mối bâng khuâng, lòng như tơ vò, tình cảnh quả thật còn thê thảm hơn là chịu dao phanh xẻ thịt. Thế nhưng, kỳ lạ thay, cả ngàn năm qua chưa từng có sự khước từ loại thuốc độc này. Chỉ là có kẻ đã nếm nhiều, đau đớn cũng nhiều, thống khổ có kém cũng chỉ vài phân vài lượng dẫn đến lòng sinh tịch mịch mà đành đoạn tuyệt luyến ái đời này, hẹn kiếp sau sẽ làm chim anh vũ mang nhành hoa lê trắng đến đầu giường ái nhân.

Cũng có kẻ từng nói, yêu thương và hận thù chỉ cách nhau gang tấc. Nếu tay đã chạm đến ngưỡng
cửa luyến tình thì chân khắc bước đến ranh giới của thù hận. Thực hư không biết, đúng sai không
phân, chỉ biết đời này một khi đã mắc vào lưới tình ắt sẽ có lúc lòng sinh cô quạnh, lệ rơi là ải
không tránh khỏi.

Biết rõ là vậy, thế nhưng lòng vẫn cam tâm chấp nhận, chân vẫn thảnh thơi bước đến, đôi tay vẫn nhàn nhã dang ra như muốn ôm hết hỉ nộ ái ố trong tình yêu vào lòng. Đời này hữu tình há sợ gì phong ba bão táp, chỉ sợ là không thể sống đời đời để chung vui trong chén ân tình ái ái say mê này. Ngẫm nghĩ thế bất giác lại buông tiếng thở dài, ngước mắt lên nhìn trời không khỏi cảm thán, cuộc đời ơi cuộc đời, đâu là ranh giới đâu là giới hạn? Giữa trời đất bao la này sinh mệnh của ta tất được bao nhiêu để yêu thương, để say nồng tình mị đây? Lòng người tham lam, tình người vô hạn, thế nhưng lại không thể kéo dài sợi dây sinh mệnh, chỉ có thể bất lực nhìn nó ngắn ngủi dần rồi tan ra thành làn khói viễn du trôi về chân trời bàn bạc xa xôi. Tình ý vẫn mang trong tim, âu cũng là trời thương cho ta kiếp không đa tình mang hảo ý này về chốn hoàng tuyền. Để ba trăm năm sau chúng ta, ta và ngươi, lại hồi đáo khởi điểm* mối tình sâu như biển, nặng như núi này.

Chỉ nguyện cùng ngươi, sống chết không li khai.
Chỉ nguyện vì ngươi, cả đời ôm mối tình si.

Anh hùng nhỏ máu không nhỏ lệ, thế nhưng chỉ vì ngươi trăm ngàn giọt ta cũng sẵn sàng. Chỉ trách kiếp này sao quá hữu tình, chỉ trách ta dung túng cho loại tình cảm sai trái này.

Nguyên lai là ta sai, là ta phải giết ngươi mới phải.

Nhưng đao kiếm không thắng nổi ái tình dục vọng. Vậy nên chỉ có thể cười bất lực, mà ôm ngươi vào lòng, mà quyết không buông ra nữa.

Hỡi ái tình, hỡi dục vọng….chẳng qua cũng chỉ trải qua một kiếp làm người, thế nhưng sao lại khó khăn đến vậy.

Yêu thương người rồi thì phải làm sao đây? Chỉ tại ta nhắm mắt mà trao nhằm tình ái, đến lúc giật mình tỉnh lại hóa ra nữ nhân lại là nam nhân. Thế nhưng một khi đã trao dây tơ hồng đi, sao có thể lấy lại được. Cắt đứt đi bàn tay ai có nỡ? Lại nhắm mắt mà chấp nhận ngươi từ từ, ôm ngươi từ từ vậy.

Thế nhưng, cuối cùng lại là một kiếm mà đâm ngươi. Cũng tốt, cũng tốt, đời này quá khổ, ra đi là có thể thanh thản nghìn phần. Để kẻ ở lại bơ vơ, chịu nỗi đau thống khổ đến tận tâm can, vậy mà khi đó lại nở nụ cười tươi như hoa, tiếu ý thành thật đến kinh hoàng, hóa ra chịu dày vò của luyến tình cũng hảo hảo là một điều tốt. Bàn tay khẽ vươn ra, hy vọng cũng như bảy năm về trước sẽ chụp được bàn tay của ai đó, nhưng sự thật đau lòng người, cái tóm được hóa ra chỉ là hư không. Ngỡ rằng cả đời nam tử hán sẽ không sa lệ, vậy mà bất giác giọt ngắn giọt dài thi nhau tuôn như mưa, tất cả chỉ vì người, vì nam nhân đó mà đánh đổ cả một đời anh hùng hào kiệt.

Lòng tự hỏi có đáng không, vì mối tình đã đứt dây tơ hồng? Nhưng lại trả lời, thời gian chóng vánh qua đi, có hay không đã là chuyện vô nghĩa của đời người.

Đứng trước tà dương mênh mông, chỉ thấy dáng người như vệt xướt nhỏ trên mặt giấy. Trải tầm nhìn ra bốn phía, bờ cõi Bắc Nam rộng lớn như úp ta trong cái đời đau khổ tuôn dài. Thanh sam nhân bất giác mỉm cười, mà rơi lệ, mà đau lòng. Lại nhớ đã từng hứa, mỹ cảnh thế gian sẽ cùng ngươi thưởng lãm thế nhưng lời này không vẹn, đến kiếp sau sẽ chu toàn chuộc lỗi, bù đắp những lời dối gạt đã thả vào tai ngươi.

Gío ngàn thổi tới như trận kình phong năm xưa đã trải nơi xa trường. Chiến xưa hiểm hách, người trên lưng ngựa ngạo mạn, cô phàm đánh tan tác ngàn đạo quân dưới chân, người người dõi mắt ngưỡng mộ sùng bái không kể siết. Thế nhưng đứng trước ngọn gió năm nào chỉ là một thân ảnh mờ ảo như khói, mỏng như sương. Trên mặt nửa mang nét cô ngạo nhưng sớm đã bị thời gian nhuốm vẻ tịch mịch mấy phần, đáy mắt trong veo hiện lên vài phần thương tâm. Sớm biết chuyện đời đã hết, tan theo mây khói chỉ là chuyện thời gian. Đời này kiếp này danh, tài, hữu, tình đã đủ, ra đi lòng một chút tiếc nuối cũng không, chỉ mong có thể sớm gặp lại ngươi, cùng ngươi ngao du bốn bể. Vì ta, ta mệt quá rồi, mệt quá rồi~

Chắp tay sau lưng sung sướng, ngẩng mặt nhìn tứ hải bên dưới, môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt rồi nhanh chóng tan đi theo mây, theo gió mà biệt tăm….

Vấn ái tình, vấn lòng ta….đời này duyên không trọn, tình không hoàn. Liệu hay kiếp sau, sau nữa lại có thể gặp người nam nhân đó mà cùng kết lại duyên này? Người đời mắng chửi ta nhận, hậu thế khinh bỉ ta đón, chỉ là một chữ tình đã hóa tất cả thành phù du, bọt biển.

Thế nhưng vì sao lại tự tay bóp nát duyên này? Thế nhưng vì sao lại còn gieo ở ngươi sự hy vọng huyễn hoặc?
Lại nhớ,
Nụ cười người đẹp như ánh xuân lê, thế nhưng một vệt máu tươi đã thấm đẫm bi ai. Vung kiếm đoạn thiên nhai, tương tư nhẹ buông xuống*, như làn nước xuân thu gợn từng nhịp sóng nhỏ, bình lặng mà thương đau, ôn tồn mà nặng trĩu. Bàn tay ai lướt dọc qua ký ức, nhưng sau hồi tỉnh còn gì động lại, nắm bắt được gì ngoài những thương tổn đã gây cho ngươi. Chỉ biết khẽ lắc đầu mà cười, rồi lại chứng nào tật nấy, có đến chết cũng khiến ngươi phải nhỏ lệ thương tâm. Tâm tàn tình cạn, chỉ như vậy kết thúc một tương tư, ngươi thoát ra ta thì lại mắc cạn trong bể ái tình. Cứ một đời cười người thiên hạ vì sao quá thủy chung, nay nếm trải lại hóa thành ngây ngốc, đã sa chân bước vào, đã tự nguyện bị trói buộc vậy mà đến hồi cuối của một con người mới chợt nhận ra thế nào là hữu tình, thật hữu tình.

Mỹ nữ người theo không dứt, thanh nam người bám không buông. Cõi tình trường đã trải qua hơn nửa đời tuổi trẻ, tưởng rằng tim khô cạn, lòng chai mòn, một chút rung động cũng không có đừng nói là thật lòng. Vậy mà vì ngươi, cả thiên hạ ta cũng chẳng màng, cả tự trọng cũng muốn vứt bỏ, chỉ để cùng ngươi quy ẩn giang hồ, sống một kiếp bình dị an thỏa lòng người. Thế nhưng dục vọng đến quá nhanh, cũng vì thế một kiếm đâm xuyên, xé rách cả thân thể trước mặt, hận sao không thể đem y hòa vào máu thịt mình. Chỉ có thể đứng sững mà nhìn lệ máu tuôn rơi. Chỉ có thể mà nhìn ngươi ngã xuống, bất lực, đau lòng. Hận một kiếp anh hùng bậc vương gia, đánh đổi tình duyên cả một cõi lòng. Thế nhưng khi đổi rồi, cái có được là gì? Không là cô tịch cũng là thứ phù phiếm xa hoa. So với chân tình được mấy phần thật mấy phần giả? Thế mà cũng cam tâm đánh đổi, phất tay một bước huy chấn thiên hạ, thống lĩnh tam kỳ bình trị cả một lãnh thổ rộng lớn, nhưng bất mãn đã đổ trào lên tận cổ, chỉ mong ngọn gió lành có thể xua đi những đau thương đang lở loét trong lòng.

Lại nhớ khúc nhạc xưa người đàn, những tháng năm tuổi trẻ đã qua đi mau, nhưng những ký ức tươi đẹp vẫn đọng lại.

Ta cùng ngươi hành tẩu giang hồ, tay nắm tay vui vẻ hát ca, cưỡi trên lưng lừa mà tưởng bạch mã, ngân nga những khúc hát khởi hành. Tay cầm roi quất ngựa đi mau, đi qua đồng bằng rồi ngược về trung du, lại leo lên núi mà ngược xuống cùng cốc thế gian. Tay chỉ mắt cười miệng tiếu hồng trần, một đời sảng khoái a, đua cùng thiên hạ nhấp chén rượu thơm lòng dậy sóng, tiếng vang kỳ tài thoáng chốc đã vút tận mây xanh. Khoảng thời gian đó, nếu nói không vui thật cả đời chỉ như nhúm tro tàn, thương hải tan điền cùng thời gian, vĩnh viễn bất tuân màu sắc địa thế.. Muốn cười chỉ việc mở miệng ra mà cười, muốn khóc chỉ cần nhăn mặt mà khóc, không cần biết mọi người nhìn ta như thế nào, cũng chẳng cần biết binh loạn đau thương ra sao. Nếu thấy đời này quá nhiễu loạn cứ chạy cuối đất cùng trời là xong, chỉ ta và ngươi, như thế là bình an, là hạnh phúc, là cả đời không mong gì nữa.

Mỹ cảnh thế gian, ta và ngươi cùng ngắm.

Thiên địa tiêu dao, ta và ngươi cùng khởi.

Yên hoa tam nguyệt*, thật không dám cả đời có thế nhìn thấy lần nữa. Cũng như tình này, thật không mơ cả đời sẽ có lần thứ hai.

Bàn tay siết chặt, dung hòa hai thân thể vào nhau, chỉ hận không thể hóa thành một.

Cơn mưa tháng ba thoáng lát đã bay xa, khép lại mộng đẹp giữa một mùa mưa khói lay lắc lòng người. Chỉ còn lại ta vẫn cuộn mình trong những hoài tưởng tươi đẹp, mà không biết đời này đã tự tay đánh mất. Người khôn cả đời dại một giờ, cứ mãi đi lên mà đầu không một lần ngoảnh lại, chỉ biết mỉa mai thiên hạ mà không một lần nhìn lại tình mình. Tình hỡi tình, tương tư hỡi tương tư, hóa ra chỉ là những mỹ từ mà cả đời ta cũng không thấu hiểu được.

Những gì ta không hiểu, ngươi sẽ dạy ta.

Những gì ta không chấp nhận được, ngươi sẽ chấp nhận giúp ta.

Cũng như luyến ái này, cả ta và ngươi thật khó lòng chấp nhận được.

Nửa đời người qua mau, khóc cũng đã cạn hai mắt, thế nhưng yêu đương vẫn mãi không thỏa lòng. Ngắm tà dương thênh thang, từng bước từng bước đếm ngược như trở về thuở thiếu thời, đến cuối cùng chạm bậc thang, chỉ còn là những tiếng đếm lửng lơ giữa không gian rực lửa. Nhìn thẳng vào xoáy mắt ngươi, lại thấy bóng người phản chiếu trong đó, sao mà cô tịch quá, sao mà tiều tụy quá.

Một kiếm này, chém đứt tất cả bi thống mà ta phải chịu.

Một kiếm này, là dung hòa thân thể ngươi vào ta.

Một kiếm này, là hối hận muôn đời……………..

Vấn ái tình, vấn tương tư, chỉ hai tiếng mà đày đọa cả kiếp người.

Giang sơn đẹp như họa, ai nỡ nhuộm một màu máu bi thương? Tình này thật như trong, ai nỡ một nhát mà cắt đứt?

Cắt đi rồi, lòng còn có tĩnh? Nhấp chén rượu, lại thấy cồn cào hoảng sợ. Cắt đi rồi, là hỉ hay bi? Nhấp chén rượu, lại thấy cô quạnh tiêu điều. Phong ba bão táp không sợ, chỉ sợ lòng người đổi thay, chỉ sợ lòng người đổi thay.

Bàn tay nắm bàn tay, chậm rãi từng bước đi.
Lòng không động, vì ngươi bên ta. Lòng không bi, vì có ngươi cùng ta. Một trận sảng khoái khó tìm, cũng như thế mới nhìn thấy nụ cười đầy tiếu ý của ngươi. Đàn cầm một khắc rung lên, là cả đời tạc lòng tạc dạ. Niềm vui tìm từ giản đơn, vậy mà đủ khiến ta rơi lệ, còn hơn thứ xa hoa trụy lạc nhàm tai chỉ khiến cả cõi lòng nghiêng ngã.

Truy mộng nhân, truy mộng nhân. Khép mắt lại là đã có thể thấy ngươi. Cùng nụ cười tuyệt đẹp năm xưa.

Một bước sa chân, cả đời hối hận. Thế nhưng chỉ riêng tình này mong giữ lại trong lòng.
Gío lớn khởi lai, tà áo tung bay phất phới. Một tay nắm chặt binh quyền, tay kia lại giữ báu kiếm, chỉ một lời ắt khuynh tẫn thiên hạ. Nhưng tương tư nhẹ buông, khẽ nới bàn tay, miệng cười hạnh phúc, vứt bỏ tất cả cất bước theo những năm tháng êm đềm có ngươi kề bên. Ái nhân ơi ái nhân, khổ nạn là điều khó tránh khỏi nhưng là do ta can tâm, ta tình nguyện.

Nguyệt lạnh buông lửng nơi chân trời, trên cái nền ám mụi đầy bụi khói từng nhành hoa mai khẽ đong đưa, ánh trắng như tuyết núp sâu trong màu vàng như tia nắng ấm ban mai, dung hòa hai màu sắc lại cùng nhau, đẹp như tranh họa đồ, đẹp như cõi bồng lai lan tỏa đến từ phương xa. Người tựa lan can, người đông nghìn người. Vũ nữ hát ca, âm thanh xao xuyến đến tận chân trời. Mỹ nhân bay lượn, đê mê đến mụ mẫm đầu óc. Nhưng chỉ một khắc khẽ chao đi, bạch y nhân lại lừng lững hiện ra, đứng giữa trăm tầng tháp đổ, hào sảng ngút trời, một kiếm giương ra là đầu rơi máu chảy, một tiếng cười lạnh là ngân vang cả đất trời. Bồng lai mỹ cảnh hóa thành chốn địa ngục thê lương, nữ nhân đẹp như trăng cũng hóa thành cô quỷ ôm hận thù. Binh mã tương cứu cũng không bằng một nam nhân, ba trăm bảy mươi chiêu thoáng lát đã định thế cục. Yến tiệc tan tành, lầu cao đổ nghiêng, mai rơi tựa như máu chảy. Ánh trăng trườn lên trên cao như đồng vọng ngó xuống, soi rõ những đường máu trên mặt người, như ma như quỷ, lóe sáng một mi mục băng lãnh  nhìn thẳng vào ta. Tất cả chỉ là, một cái liếc nhìn lơ đãng. Tất cả chỉ là, một cái quay người khinh bỉ. Nhưng đã quyết ngươi phải nhìn thấy ta.

Cảnh đẹp đêm đó khó hững hờ. Giữa lầu cao nghìn vạn trượng, một thân áo trắng tì lan can mở miệng cười đùa thế gian. Tay nắm chặt áo bào rồi cứ thế ném thẳng vào không trung, một đường máu đến là hóa đỏ cả thiên hạ. Người cười, tiếng cười như đổ điên cả một góc trời. Phù du vô nghĩa thoáng chốc biến mất, thời thế cũng vậy mà loạn. Vua băng hà, triều đình nguy nan, biên cương mờ lửa khói, lục quân không cứu, tam đại thần mang ý mưu phản. Chỉ mình ta vương vấn tình si vẫn nhớ lại ngươi năm nào, mà không hay nước mất, mà không hay nhà tan.

Chỉ một đêm mà đảo lộn cả thế cuộc, chỉ một đêm đã định ngươi phải chết!

Dấy binh thống lĩnh, băng qua trăm vạn sa trường, thứ cuối cùng có được không ngoài thiên hạ.
Nhưng, giữ lửa khói trong lòng, có bằng cách nào cũng không quên được ngươi. Năm tháng qua đi, chỉ làm tâm thêm phiền lòng thêm muộng

Bước đến cao lầu lòng không mong gặp lại, thế nên cũng vẫn chỉ cười khi thứ chờ đợi ta là đêm tối vô biên. Ai lại biết rằng chỉ một lần giáp mục đã khiến người khổ tâm thế này, có muốn dứt ra cũng không tài nào làm được. Trời rộng bể sâu, muốn tìm nhưng biết đến nơi nào? Tìm được rồi thì phải làm sao? Máu hoa đã vẽ hai năm trước, một lời đã định chắc như đinh đóng cột. Nếu không giết ngươi thì là ta tàn tâm.
Kỳ tài trong thiên hạ, chỉ mất hai năm thôn tính cả trời đất.
Giang sơn này là ta tặng cho ngươi. Hẹn ngày tái hồi……..

Tái hồi rồi biết nói cái gì?

Mộng đẹp thoắt đến rồi cũng thoắt đi, thứ giữ được không ngoài hụt hẫng, chơi vơi. Bình trị thiên hạ, bốn chữ mà đeo bám cả một kiếp đời. Luyến ái tình này, bốn từ mà tê tái cả cõi lòng.

Giữa thiên hạ và tương tư, hỏi rằng bên nào nặng bên nào nhẹ? Lòng biết khó có thể dung hòa đôi bên, cũng chỉ bởi sự tham lam của con người. Biết không thể nhưng vẫn cố cưỡng cầu thành có thể, bàn tay chỉ siết chặt một cái đã khiến mộng này tan vỡ. Người ra đi không lời từ biệt, thứ để lại chỉ là mối hận ôm trong tim.

Làn gió nào khởi lai, xuyên qua biển rộng trùng trùng để đến đây?
Đao kiếm tuốt ra chói sáng cả một góc trời. Mắt nhòa lệ máu, một đường kiếm đến cắt đoạn tình này.

Sương khói phủ mờ rồi biến mất, nhưng tình này của ta dành cho ngươi vẫn hiện hữu. Chỉ duy là thứ tình suốt đời không được chấp nhận.

Bàn tay mỏi mệt buông lỏng, khẽ nhắm mắt chỉ thấy dãy lụa đỏ như máu giăng đầy bốn phương.

Một hồi trống kêu dậy quần hùng, cuộc đại loạn như gió thổi thốc đến, xô bồ khuynh đảo cả thế gian. Nước xô sát đến cửa kinh thành, đại thần khởi lo lông mày nhíu lại, cảnh tượng trong ngoài thật đáng vui mắt. Không ngăn được tiếu ý tràn đầy ra mặt, giữa loạn thế trần tục có kẻ cười như điên dại. Đời này, kiếp này cuối cùng cũng thoát khỏi công danh tài lộc, những thứ ấy hỏi nhân giai có cái chi là tốt đẹp? Bất quá cũng chỉ tạm bợ mươi năm, mươi năm thì mươi năm, chẳng qua cũng chỉ là một phần trong một đời rộng lớn. So với ngàn năm hữu tình thì chẳng qua cũng chỉ như gió xuân lướt đến rồi bay biến mất. Cười mình một kiếp đa tình, thế nhưng cũng vì thế không ngăn được chân sải bước đuổi theo mộng đẹp giữa chốn bồng lai. Đuổi, đuổi mãi cũng có lúc dừng chân nhưng tâm đã theo gió mà bay tự lúc nào mất rồi. Chỉ còn nụ cười ngơ ngốc trưng ra, đứng giữa muôn ngàn người mà như đạp lên dòng nước xuôi dòng, miên man trôi theo cánh hoa về miền cô tịch. Gặp hôm nay rồi thì chia tay ngày mai, nhân giai vốn chẳng qua xem như nước lã, một chén rượu nhấp hai lời trò chuyện, nụ cười không thiếu thành ra hóa vô hồn. Hành trình dài mải miết, chân vượt lên ngàn bước một ngày, thân ảnh phiêu phiêu trong gió, người kiếm hữu tình truy đuổi mộng đẹp ở nơi nao. Đi qua đồng cỏ thì ta hát ca, bước đến sông nước thì đàn một khúc dạ vũ, thuyền trôi bồng bềnh trên sóng, người say nghìn chén la cà, miệng mở lời một khúc hoan hỉ nhưng tâm đã hóa bi thương cô sầu. Tỉnh rồi thì say, say rồi thì tỉnh, hành trình dài muôn trượng, chân lại không chịu dừng, vứt bỏ cảnh đẹp sông nước mắt lại dõi về một đất cô liêu nào đó. Nhưng hình bóng kia sao lại quá xa vời.

Kinh thành bỏ lại sau lưng, vương gia vọng tộc kiếp này hưởng đã đủ, chỉ duy có tình dù trải qua bao lần vẫn không thỏa. Mờ mờ mông mênh, bạch y nhân tựa như cái bóng nhạt nhòa, đã đến gần lại hóa ra xa xôi, soi xuống nước lại thấy gợn sóng, sóng trỗi lăng tăng chém gãy bình tâm. Đứng trước tây hồ, lòng không sao tĩnh, chỉ thấy bi thương tràn ngập đáy mắt. Thuyền nhẹ lướt trôi qua kẽ mắt, có bóng giai nhân nào đang gẩy đàn, thân ảnh đỏ thắm như phiến lụa đào hợp cùng hồ tây một phong cảnh hữu tình. Khúc si ca ngân ngân vang xa như dòng suối cũ men theo lối mòn trôi về phòng ái nhân, bình lặng mà nắm tay dắt nhau qua địa giới hồng trần, lời này đứt đoạn, thoáng chốc đã là người của hai thế giới khác nhau.

Dương gian và âm giới.

Nhỏ giọt lệ ly tan, máu đào khỏa lấp cả biển hồ.

Cảnh đẹp thì sao? Người đẹp thì sao? Thiếu vắng ngươi còn có nghĩa lý gì nữa?

Nhớ nhung người thấu hiểu cả tâm tư thế gian.
Ôm bảo kiếm ngao du tiêu sái, chẳng màng thống khổ trần tục, chỉ chờ ngày trùng phùng cùng ngươi.

Thước bao nhiêu thước chẳng buồn đo, dặm bao nhiêu dặm chẳng buồn đếm. Chân cứ bước đi, tay mãi đánh một khúc hoan lạc, thoắt cái cảnh đẹp thế gian đã thu vào trong tầm mắt. Miệng cười ngoác rộng, bốn bể tung hoành. Đàn cầm tấu lên một khúc giữa đêm, thân ảnh bay vút giữa không gian vô tận, hào sảng một trận cười đùa thế nhân, kiếm múa điên cuồng, chung rượu đảo điên. Khí thế ấy vậy mà phát tiết, hảo hảo một nghìn bảy trăm tám mươi chiêu làm điêu đứng quần hùng. Chỉ trong một đêm đã trở thành đệ nhất kiếm khách thiên hạ. Kiếm xuất ra nhạc, trong nhạc có kiếm, cả kiếm lẫn nhạc bi ai thấm đẫm. Vế đầu thiên hạ rõ, vế sau mấy ai thỉnh. Thế nhưng vẫn cứ cô liêu, giữa nghìn người tìm một tri kỉ thật là khó. Lầu cao năm xưa nay đã thấm bụi trần, cả vết tích cuối cùng cũng đã hóa nhanh vào hư vô. Một đêm tìm về chốn cũ, hy vọng có thể trở lại hồi đầu, nhưng đến cuối vẫn là không cách nào nhập mộng. Bước từng bước chậm xuống cao lầu, bàn tay gõ nhịp theo âm sắc, khúc hát này từ hỉ hóa thành bi, lời ca này cũng vì thế hóa thành sầu trăm mối. Người đứng phương xa ngó về ngàn dặm, đợi lời ca theo gió bay đi thì phất áo cất bước. Chốn ủy khuất này hẹn kiếp sau lại tái hồi giá đáo cùng ngươi, cũng như tình này hôm nay không thể có được cũng không muốn cưỡng cầu. Ta sẽ đợi, dù là ngàn năm cũng nguyện đợi, đợi đến khi ta và ngươi lại tương phùng, cùng kết lại mối nhân duyên trời đất nguyền rủa này.

Đời người hào hùng phút chốc tựa như hơi may. Cười một tiếng đã nhiều năm trôi qua, ngoảnh  lại nhìn đã thấy trắng xóa cả một đỉnh đầu.

Bước đến thành trì khói xám, phóng mắt nhìn trời đất giao hòa, miệng khéo vẽ thành một đường cong ôn nhuận như ngọc, tĩnh như nước.

Bình lặng ngồi thưởng lãm gẩy đàn, bàn tay khẽ vỗ về từng nốt nhạc. Như trở lại một thưở xa xưa, ngồi ở quán rượu Tân Kỳ chờ người tri âm đối ẩm. Đàn hát say mê, hoài bão cháy rực, cạn chén rượu này rồi lại tiếp tục hát khúc tiêu sái. Ôi thiên hạ có há chi đâu, chẳng qua cũng chỉ to bằng cái bát mà thôi, vung tay một cái là nằm gọn trong ta.

Một lần gặp nhau, cả đời lại bất tương phùng. Mộng đẹp chỉ trải qua hai lần trong đời, nhưng thoảng nhanh như gió vút mây bay, lại êm đềm như trúc động nước chảy. Khiến cả đời ta phải si mê theo đuổi.

Năm tháng trôi qua, thoắt cái đã đến ngày hẹn. Đàn dạo một phiến lại phải ngừng, bản nhạc bất lực không sao kết thúc, chỉ còn những giai âm lửng lơ không hồi kết. Chấp tay sau áo nhìn trời đất bao la, tự hỏi chỗ hẹn cũ ngươi đã rõ hay chưa? Còn ta, từng bước thong dong lại đang tiến đến. Đi giữa ngàn tuyết đổ đầy lòng bất giác mỉm cười, chỉ khép nhẹ mi lại là đã có thể thấy ngươi….

Đời này kiếp này là ta cùng ngươi vĩnh viễn không li khai.
Siết chặt tay lại, là đã nhận ra sự tồn tại của nhau.

Gác bỏ mọi chuyện sau lưng, chúng ta lại cùng nhau quay về điểm khởi đầu…………

-Hoàn-


Chú thích:
* Đây là một câu mình trích dẫn trong bài hát tiếng hoa “Thiên Hạ” của Trương Kiệt, rất tiếc là mình không có thời gian nên không thể trích cả đoạn ra cho mọi người cùng đọc, một lúc nào đó mình sẽ giới thiệu rõ hơn.

*Hồi đáo khởi điểm: Quay về điểm khởi đầu.

*Yên Hoa Tam Nguyệt: Hoa khói tháng ba. Nhà thơ Lý Bạch có một bài thơ rất hay là Tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng, trong đó có câu này.
Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu- Xuôi về Dương Châu giữa mùa tháng ba hoa khói.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét