11.03.2010

Hôn! Chỉ Riêng Một Hạt Mưa...(Tie) - Phần 1

…Trong vòm mưa…
Tia nắng sáng từ mặt trời hờ hững len lách qua ô cửa nhỏ soi rọi đến đôi mắt mấp máy hé mở. Mỗi buổi sáng thức giấc, tóm vội chiếc áo len màu trắng quen thuộc tôi lao ra khỏi giường mở tung cánh cửa sổ, bên ngoài hương cốm nồng nàn, dịu mát tan đọng trong làn sương mỏng manh. Nghiêng người, tôi nghe văng vẳng cuối phố- tiếng chuông nhà thờ từng hồi rung lên đều đặn, nhịp nhàng. Sáng chớm thu yên lành rảo bước trên từng mái nhà cổ kính Hà Thành. Con tim khẽ khàng mách bảo mùa thu đến thật rồi, lại một mùa thu đến mang theo mùi vị lạ lẫm của những cơn mưa. Tôi mong muốn được nhìn thấy mưa, từng hạt, từng hạt rơi và chảy dài theo mái hiên ghồ ghề bám đầy rêu. Khi đó mọi thứ sẽ được gột rửa, tươi mát và trong trẻo đến lạ thường.
Tôi yêu mưa nhiều như cách mà tôi yêu Bảo Minh, yêu nồng thắm nhưng rụt rè, sợ sệt…Tôi muốn được ôm mưa vào đôi bàn tay, nhưng lại sợ mưa sẽ làm tôi ướt và cả bị cảm lạnh, như thế Bảo Minh sẽ mắng tôi cho mà xem. Tôi thích được một hạt mưa chạm vào đôi môi, và sẽ chỉ là một hạt mưa mà thôi. Tôi gọi đó là nụ hôn của mưa! Bạn bè, mọi người ngán ngẫm, tỏ vẻ không hứng thú là bao đối với điều này, họ cho rằng tôi kì quặc đến khó ngờ. Nhưng không sao, sở thích là của riêng mỗi người. Chỉ cần Bảo Minh hiểu và mỉm cười khi nghe tôi nói về nó. Lúc nào cũng vậy, riêng anh và mưa luôn im lặng, không nhăn mặt khó chịu trước các câu chuyện của tôi.

Hương cốm trộn lẫn hương hoa sữa được gió tán mỏng thả trôi bồng bềnh, cứ thế chúng tự do dạo chơi, vây quanh bất cứ ai đang thơ thẩn hay vội vàng bên ngoài con đường nhộn nhịp kia. Trên cao tít, những cụm mây như xám hơn, ẩm ướt, nặng trĩu và mỏi mệt. Đường phố nhuốm màu vàng tươi của lá và nắng chiều, từng chiếc lá đầu tiên của hàng cây mùa thu chầm chậm rơi, trong không gian ấy người ta cảm nhận hơi lạnh len lỏi, lẫn khuất nấp vào các ngóc ngách đậm chất tĩnh lặng. Cảm thấy hụt hẫng khi mưa chưa đến, chờ đợi làm tôi khó chịu và không thoải mái, càng không thoải mái khi chờ một điều gì đó không bao giờ quay trở lại. Nổi cáu với chính bản thân, tôi thầm trách cái sở thích mình từng tự hào vì không ai có. Ngay lúc chán chường toan vất “nó” vào sọt rác thì… lạ chưa kìa! Tôi nín thở trong vài giây, nghe rõ mồn một nhịp tim đập mạnh, nghe rõ tiếng gù trầm yếu của chú cu gáy trước khoảnh sân rộng, âm thanh quen thuộc vang lên, vọng đến từ nơi xa xăm nào đó, xa và…rất xa! Mưa, mưa đến thật rồi. Cơn mưa đầu tiên của mùa thu. Mưa đến bất ngờ, tạo ra bức tường dày đặc, mịt mờ, như muốn bao vây khung trời rộng lớn của tôi. Vệt nước trắng xám mò mẫm, trườn dài ngoằn ngoèo trên hàng rào gạch cũ kĩ bên kia phố, hơi nước lành lạnh gió mang đến tỏa ra, tràn ngập. Con chim cu gáy hớt hãi vỗ cánh bay đi tránh mưa chẳng thèm ngoái đầu, bỏ lại những hạt nước vô tình rơi, mỗi lúc càng nhanh hơn! Nực cười, hay phải khóc òa khi đối diện một điều tôi chợt nhận ra… “ luôn là thế, rất ít người ngoảnh nhìn những gì mình đã làm”*

Ôi! Đây là phút giây tôi mong chờ bao lâu nay, không kịp suy nghĩ tôi chạy vội ra bên ngoài, từng hạt nước đua nhau xà xuống trên tóc, trên vai, trên áo! Cảm giác thật diệu kì. Tôi giống mảnh đất cằn cỗi bỗng dưng được tắm mát, tràn đầy sức sống. Hạnh phúc và bật cười, nụ cười hiếm hoi mà tôi biết mình đang có sau ba năm sống trong cô độc lẫn tuyệt vọng. Dang rộng đôi bàn tay, ngước mặt lên bầu trời, con bé tìm kiếm nụ hôn của một hạt mưa…Nhưng lạ thay hàng ngàn, hàng triệu hạt nước cứ rơi, rơi và tuôn tràn trên khuôn mặt. Chúng trêu cười con bé là kẻ ngốc vớ vẩn nhất của cuộc đời. Nụ cười trên môi vụt tắt. Đau đớn, thất vọng, buồn chán, tại sao lại như thế, tại sao không bao giờ tôi đón nhận được một hạt mưa cho riêng mình. Loạng choạng bước đi trong làn nước buốt giá, tôi giống người bị quỹ dữ cướp mất linh hồn, không biết mình đang đi đâu, không biết phải làm gì khi đã phải chờ đợi và bỏ lở 3 mùa thu rồi, dường như tôi để tất cả trôi đi nhanh chóng, nhanh đến nỗi không thể kiểm soát. Tiếng sét âm vang giữa không trung, những tia chớp lóe sáng xé toang vòm trời xa lạ…
Con đường vắng vẻ, chỉ mỗi chiếc xe hơi sáng loáng chạy sát lề phóng điên cuồng mong trốn tránh cơn mưa và sự ướt át. Theo tôi suy luận, với vận tốc như thế ko cần định luật của ông Newton hoặc của ông Ohm để tính toán đi nữa, thì não bộ tôi cũng làm hết công suất để chắc chắn rằng chiếc xe ấy sẽ bay thẳng vô mình. Đấy! Mới nói mà vũng nước đọng lê thê văng tung tóe khắp người, trong chớp mắt tôi thấy mình đang rơi, và bỗng dưng mọi thứ nhẹ bỗng ….Tôi nằm sấp trên mặt đường đầy những hạt mưa. Loáng thoáng qua màn nước xám ngắt, chiếc xe dừng lại vì chẳng thể chạy tiếp, tôi trở thành thanh chắn đường bất đắc dĩ, luồn khí từ động cơ phả ra, nóng hổi và ngột ngạt. Cửa xe hé mở, đỉnh dù màu xanh coban nổi bật hướng về tôi. Người thanh niên quỳ hẳn xuống lòng đường, nâng đầu tôi lên bằng đôi tay vững chắc, anh ta lay nhẹ, giọng nói trầm ấm thân quen: “hey! Cô gái ơi, cô ơi, cô có nghe gì không, cô ơi…i…ii…iii!”
nước mắt từ khóe tuôn tràn, Bảo Minh- đúng là anh rồi, giọng nói ấy tôi nhớ rất rõ và không nhầm vào đâu được, tôi cười trong niềm hạnh phúc lẫn đau đớn, cảnh vật xung quanh nhạt nhòa rồi phút chốc trôi tuột vào khoãng không vô định trong giấc ngủ của tôi.

…lời yêu trong mưa…
Hải Đan là cô gái kì lạ nhất mà tôi từng gặp, em thích mưa đến lạ thường. Nhưng tôi yêu Hải Đan, yêu đến mức không ngờ được, có lần sốt rất cao, chỉ vì sở thích tai hại đó. Nên tôi rất giận, tôi la lối cô ấy. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt và nghe tiếng nói dịu của em, lòng tôi mềm đi! Tôi không cách nào giận cô gái đáng yêu này. Tôi hiểu sở thích, mà phải nói là ước mơ của em mới đúng. Tôi hiểu em mong ước điều đó đến nhường nào, nhưng chưa bao giờ em thực hiện dc nó cả, vì mưa mùa thu lúc nào cũng to, cũng đến nhanh chóng làm Hải Đan không khỏi bất ngờ.
_ “ em không thể bắt gặp một hạt mưa riêng lẻ rơi chầm chậm trong thời tiết này đâu! mưa trông có vẻ nặng hạt lắm ^^”
_ “xiiiii! Anh không thể nhưng em có thể”. Hải Đan bướng bỉnh đáp lại, tôi thoáng nhìn thấy ánh mắt đầy hi vọng trong em. Nhưng tôi biết Hải Đan khó có nhiều thời gian thực hiện ước mơ này, điều mà cô gái của tôi ghét nhất là phải chờ đợi, vì em không có đủ thì giờ như người khác.
Sau nhiều lần bắt gặp Hải Đan chán nản với chính ước mơ của bản thân, tôi thấy mình cần phải làm điều gì đó, tôi muốn cùng em đến vùng ngoại ô của thành phố, hi vọng khu vực ấy sẽ có nhiều khoảnh trống, có cả những hạt mưa chậm chạp để cô ấy có thể bắt được, quan trọng hơn hết là không khí nơi đó sẽ ít khói bụi, hấp tấp và chen chúc nhau…tôi biết em cần nhiều khoảng lặng hơn trong cuộc sống mà em đã phải nhận quá nhiều thương tổn.
…Việc này tôi giấu kín với Hải Đan, ngày trước khi đi bỗng nhiên mắt trái tôi giật liên tục, đượm thấy có gì đó bất ổn thoáng qua, nhưng mặc kệ tất cả, mùa thu đang đến rất gần và những cơn mưa nữa, tôi không thể chậm trể mãi, tôi đến nhà Hải Đa , em có vẻ lo lắng khi nghe tôi bảo đi xa hai ngày.
_ “Anh đi đâu thế, sao em không nghe anh nói trước việc này!”
_ “Đây chỉ là công việc đột xuất thôi em àh, anh sẽ về ngay mà!”
_ “Anh phải về sớm đấy, em không muốn đón mưa một mình đâu…!” tôi đưa tay xoa nhẹ mái tóc màu nâu đen mềm mại và mỉm cười trước sợ sệt đáng yêu của em.

_ “Em lo gì. Nếu không về kịp nhá! anh sẽ nhờ “cụ bụt” biến thành một hạt mưa cho em hôn nhé, hạt mưa cho riêng em thôi ….” Tiếng cười vui vẻ của hai đứa giòn tan kéo dài, kéo dài để cố xóa đi kí ức xấu xí, thô kệch mà không ai muốn nhớ lại.

Không ngờ đó là lần cuối cùng tôi được nói chuyện với Hải Đan và mọi người, trên đường đi tai nạn đột ngột xảy ra, một chiếc xe khác đâm trúng xe tôi, khi tỉnh dậy thấy mình khác trước rất nhiều, tôi bàng hoàng. Hải Đan đâu rồi, em đang làm gì? Tôi còn chưa cùng em đến ngoại ô cơ mà!..Tôi toan chạy đi, nhưng không thể. Đôi chân giờ đây không còn chạm mặt đất được nữa…đau đớn tột cùng, sự thật phũ phàng đến mức tôi khó có thể chấp nhận … Câm nín lướt nhanh trong màn đêm ẩm ướt sau trận mưa rào. Xung quanh im ắng và đáng sợ, mọi vật vở tung như bản nhạc hoàn hảo bỗng nhiên bị phá hủy bởi một nốt trầm đáng ghét. Tiếng gió rít qua vòm cây, vài con dơi vụt bay qua sau buổi săn đêm. Tôi hiểu rằng giờ đây mình là một cái bóng vô định…chính xác hơn tôi là một bóng ma
Kia rồi, thấp thoáng sau ô cửa sổ trên gác đúng là Hải Đan rồi, mái tóc mềm rũ trên bờ vai nhỏ bé, đôi mắt thân quen, chiếc áo khoác len có hương hoa oải hương em yêu thích. Nhưng tôi nhận ra sự khác thường, không còn vui nữa, đôi mắt em không như mọi ngày và từng dòng nước mắt đang bám lấy khuôn mặt em chẳng cách gì ngăn cản được. Hải Đan không nói không cười, trông em giống con thú nhỏ lạc mẹ, ngơ ngác đến nỗi tôi muốn tan vào không khí, để chết thêm một lần nữa. Đưa tay, tôi vuốt nhẹ lên khuôn mặt em, nhưng sao không được thế này, có lẽ tôi không thể chạm vào em được nữa, mãi mãi không thể.

Cứ ngỡ mới hôm qua, thế mà đã ba năm tôi phải rời xa Hải Đan. Thời gian làm con người hoảng hốt thật sự, vậy là ba mùa thu rồi sau khi tôi làm một bóng ma, Hải Đan của tôi vẫn cố chờ đợi những cơn mưa và hôn một hạt mưa. Em nghĩ rằng tôi đã hóa thành một hạt mưa cho riêng em….Vì lời hứa ngu ngốc năm nào tôi khiến người con gái mình yêu quý khổ sở đến như thế. Âm thầm dõi theo em hằng ngày, tôi đau xót biết bao khi nhận thấy mái tóc em ngày một thưa đi trong chiếc nón beret tôi tặng. Hôm nay, lại là ngày mà cơn mưa mùa thu đầu tiên ùa đến, Hải Đan một lần nữa bỏ lỡ nó, em gần như phát điên khi đi xuống hẳn dưới lòng đường. Tôi cố ngăn những bước chân giống kẻ say của em nhưng không thể, em bước qua tôi, như xuyên qua làn khói vô hình, đúng lúc ấy chiếc xe hơi xuất hiện, kinh hoàng nhìn em rơi xuống mặt đường. Lặng nhìn em được người thanh niên kia bế trong vòng tay, cậu ta đưa Hải Đan vào trong xe và phóng đi khỏi. Thẫn thờ, buốt nhói, lần này tôi….Tôi quyết định để mình tan biến hoàn toàn, có lẽ định mệnh là vậy, đến lúc cần rời khỏi thế gian này, rời khỏi người con gái tôi yêu nhất trong đời, thượng đế cần phải sắp đặt lại một trang mới cho cả tôi và em ….mưa mùa thu lất phất rơi, các vệt gió mỏng liên tiếp nhưng hòa vào đó là tiếng nói sâu thẳm trong con tim ……….HẢI ĐAN! ANH YÊU EM! YÊU BẰNG TẤT CẢ TRÁI TIM, YÊU EM BẰNG CẢ TÂM THẤT LẪN TÂM NHĨ……!!!!!!!…….

11 nhận xét:

  1. haha...lan dau nghe Thanh noi cau nay`, vui wa chug` vui ^^

    Trả lờiXóa
  2. luc dau tinh khen cho tien "Ú" zui. nhung doc bai rui khong khen khong dc. hay....hay...kaka. tiep tuc phat huy. co phan tiep theo nho pm cho t pit len doc nha.

    Trả lờiXóa
  3. Mong cac ban tiep tuc ung ho...phan cuoi cau chuyen se som xuat hien tren loptuivuivui!

    Trả lờiXóa
  4. mohuynh: kom' on ban hien` nha ^^ ma cong nhan hay thiet! haha...
    trungduc.do: ko doc cung bit hay ah` ban Duc!
    Ericnguyen: chug nao` thi m tinh' man` lun doan con` lai zay!

    Trả lờiXóa
  5. Me Gao biet khi j. thay tui no khen hay zu wa nen khen ke' cho zui chu j. Ma fai cog nhan bai viet hay thiet. cho m 100d lun. khuyen mai them kai hun nua nah...umzzzzm0a. koko *__^

    Trả lờiXóa
  6. chan thanh` com' on loi khen cua ban Ngan...nhug co the~ vi ham mo cuong nhiet ma ban doi` hun minh`, xin tra~ hag` khuyen mai~ lai cho ban ^^ hahahahahaha

    Trả lờiXóa
  7. quỷ cái. z t kêu con Michael hun m há. koko

    Trả lờiXóa
  8. haha^^ m ngon thì dắt nó zô nhà t, đảm bảo! 10' sau nó thành "cầy tơ Nam Định" lun ^^

    Trả lờiXóa