2.25.2011

Ngày Đặc Biệt (Nhi)

 Một lần, thằng bạn thân mang đến trước mặt tôi một hộp quà: - Tặng bà nè! Đáp lại hắn đang cười phấn khởi, tôi trợn mắt nhìn. Rồi lập tức - theo phản xạ - tôi nhớ lại hôm nay là ngày mấy tháng mấy….
Nhưng rõ ràng hôm nay chẳng phải dịp đặc biệt nào cả và vậy là chẳng có cớ gì để hắn tặng quà cho tôi. Từ ngơ ngác tôi chuyển sang nghi ngờ.
- Ông…chơi khăm tui đúng không? Sắp định giở trò trêu tui đúng không?
- Không. - Hắn lắc đầu - Bà cứ mở ra đi thì biết! Mà sao bà không tin người gì hết vậy?
Những lời của hắn không “ xi nhê” gì với tôi, nhưng vẻ mặt hắn…hình như không có vẻ đang nói dối. Tuy vậy tôi vẫn dè chừng mở lớp giấy gói. Và rồi…trước mắt tôi không phải cái hộp với món đồ chơi ghê rợn nào đó mà tôi đã tưởng tượng và chuẩn bị sẵn tinh thần để “dần” hắn nếu nhận được. Mà nó - ngay ngắn nằm trong chiếc hộp - là một quyển sách với chiếc nơ hồng đính bên trên.
- Thấy chưa, tui nói là tặng quà bà mà!
- Nhưng…hôm nay có là ngày gì đâu? - Tôi ngơ ngác.
- 25 tháng 7 năm2007, nó là một ngày đấy! - Hắn nói như thể không có điều gì hợp lý hơn được nữa - Tất nhiên hôm nay không phải sinh nhật mày, cũng không phải ngày kỷ niệm gì đặc biệt…
- Vậy tại sao…
Tôi bỏ dở câu nói giữa chừng và bắt đầu hoang mang. Hay là…hắn thích tôi? Thích theo nghĩa…không phải bạn bè bình thường đó? Người ta vẫn thường nói: những kẻ lãng mạn khi yêu có thể tặng quà cho người mình yêu mà không có dịp gì đặc biệt. Tôi hơi run với ý nghĩ đó, từ trước đến giờ…tôi với hắn chỉ là bạn bè…
- Tui tặng bà vì tao hứng lên tặng vậy thôi! Mà không phải người nào cũng thích nhận quà hả, sao nhìn bà cứ ngơ ra vậy? Thôi đến giờ rồi tui đi làm đây!
Nói rồi hắn giơ tay chào và nhấn pêđan dông thẳng. Hắn đi làm việc part-time mùa hè của hắn, để lại tôi băn khoăn trước thềm nhà lẩm nhẩm “25 tháng 7 năm 2007… 25 tháng 7 năm 2007… 25 tháng 7……..”
Rồi cái ngày 25 tháng 7 bình thường ấy bắt đầu ghim vào tâm trí tôi như một ngày đặc biệt. Ít nhất - tôi tự trấn tĩnh mình - đó là ngày tôi được tặng một cuốn sách rất hay. Tôi mất không nhiều thời gian để đọc hết cuốn sách, nhưng tôi đã phải mất rất lâu sau đó mới có thể hiểu hết về cái ngày đặc biệt ấy…Tôi chú ý nhiều hơn đến cách hắn nói chuyện và cư xử, nhưng rõ ràng không có dấu hiệu gì cho thấy hắn có tình cảm đặc biệt với tôi. Thời gian dần trôi đi…tôi lại vô tư chơi với hắn và gần như quên luôn “nghi án tình củm” kia. Chỉ có cuốn sách vẫn nằm ngay ngắn trên kệ và ngày 25 tháng 7 được tôi chú thích vào nhật ký dưới cái tên “Ngày Tặng Quà”.

...Rồi tên bạn thân của tôi đi du học...Không còn những ngày chúng tôi rủ nhau loanh quanh phố xá, việc học bận rộn cũng không cho phép chúng tôi thường xuyên trò chuyện trên Y!M. Nhưng chúng tôi "thỏa thuận" với nhau cứ đến ngày 25 tháng 7 là sẽ lên mạng, đầu tiên là nói về những món quà chúng tôi nhận được trong những ngày gần đây, rồi chúng tôi nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất. Tôi vừa như thấy mình bé lại, quay về ngày xưa ngồi cùng hắn trong công viên, huyên thuyên đủ chuyện…vừa như thấy mình đang lớn dần lên, trưởng thành hơn theo từng năm tháng…Ngày ấy, vào cái trưa nắng gắt tháng bảy, có lẽ tên bạn thân và cả tôi nữa không thể ngờ rằng 25 tháng 7 sẽ trở thành một ngày đặc biệt như nó bây giờ. Phải chăng - tất cả mọi ngày đều là những ngày bình thường cho đến khi nó trở thành đặc biệt bởi một lý do nào đó. Nhưng không cần theo kiểu khiến bạn ghi nhớ một cái mốc với rõ ràng ngày tháng, một ngày bình thường vẫn sẽ trở nên đặc biệt khi bạn dành nhiều thời gian hơn quan tâm đến mọi người xung quanh, để những người bạn yêu biết rằng họ ý nghĩa với bạn đến thế nào. Cho đi rồi sẽ nhận lại, đừng chờ người khác làm điều gì đặc biệt cho mình mà chính bạn hãy thử làm người bắt đầu chuỗi những điều đặc biệt nho nhỏ trong mối quan hệ với mọi người xung quanh. Khi ngày được tính là “đơn vị” làm nên cuộc sống, thì sao chúng ta không tự làm cho cuộc sống của mình trở nên đặc biệt, nhỉ!

1 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa