8.08.2010

Khúc Ngẫu Hứng Của Một Gã Điên (Phan Anh)

Này em, em đã nói tôi là một kẻ thờ ơ đoáng vị. Và vì là kẻ thờ ơ đoáng vị nên em bỏ đi mà tôi không hề hay biết. Chẳng phải em ra đi âm thầm gì, mà ngược lại mà em còn la toáng lên rồi dậm chân ình ình, xách hành lý ra khỏi nhà. Chỉ là tôi ngu ngốc không nhận ra, còn vui vẻ mang áo khoác cho em và vẫy tay tạm biệt, phút cuối nở nụ cười ngô ngê vô cùng. Em này, là tôi thờ ơ quá phải không!!


Mà em biết không, tôi hỏi thế nhưng chẳng biết mình thờ ơ đáng vị ở chỗ nào. Lúc trước chỉ nghe em nói thế nên gật gù đồng ý. Ngẫm lại tôi thấy mình băn khoăn quá, mình thờ ơ chỗ nào, ở đâu nhỉ?! Nghĩ mãi không ra, đầu tôi lại đau nữa rồi. Thế là tôi nằm xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại thì đã lớn thêm được vài tuổi, ấy vậy mà cũng chẳng trưởng thành hơn xưa bao nhiêu. Chỉ là không hiểu sao khi đưa mắt nhìn ra cửa sổ tôi thấy lòng mình đau, đau lắm em ạ. Tôi nhìn thấy nhiều thứ lắm. Tôi thấy khu vườn bé nhỏ ngập tràn sắc xanh của mình tắm trong nắng vàng nóng chảy ban sớm, thấy từng hạt bụi lơ lửng trong không trung bị gió tạt đi, thấy các bé gái lướt qua, trên miệng ngậm các viên kẹo đủ mùi vị thơm ngon. Em ạ, đó là các hình ảnh mà tôi thấy lúc sáng sớm đấy, nó đẹp và yên bình quá em nhỉ. Ngồi đây, tôi ước gì em có thể thấy chúng, như tôi, và chắc chắn em sẽ đau lòng không vì một duyên cớ nào cả.

Này em, tuần trước tôi bị stress ghê gớm lắm. Đầu tôi nhức cả lên và cả người choáng váng, mỗi bước đi cứ gọi là mò mẫn, xiêu vẹo như kẻ say rượu ấy. Rồi tôi thấy trời đất quay cuồng và tối sầm lại. Mấy tiếng sau tôi mới mở mắt ra được, tôi thấy mình nằm giữa hành lang vắng tanh lạnh ngắt, chung quanh đều tối đen. Đáng sợ lắm em ạ, cái cảm giác chỉ còn lại mình trên thế gian này đấy, nó đáng sợ lắm em ạ. Nhưng em yên tâm, tôi bây giờ khỏe nhiều rồi, một ngày có thể làm việc trên 18 tiếng ấy chứ. Em đừng bảo là tôi nói phét  nhé, chuyện đó là thật đấy, không tin thì em đến mà xem tôi làm việc đi, chắc chắn em sẽ bảo tôi là thằng siêng năng nhất hành tinh này đấy. Nhưng mà em đã bỏ đi rồi, mà đi rồi thì sẽ chẳng ai trở về nữa. Em củng thế phải không, hả? Em cũng sẽ chẳng trở về nữa đúng không? Vậy thì tôi sợ lắm, vì không có em bên cạnh n ên tôi cô đơn, mà cô đơn thì chắc chắn sẽ buồn. Em ơi, là buồn đấy, là tôi rất buồn đấy.

Em à, em còn nhớ cây lý trước nhà tôi không? Nó già  rồi em ạ, nó bị một cây khác sống ký sinh trên chính mình, rồi hút chất dinh dưỡng hết đi chỉ để lại một thân xác trơ trụi, rỗng tuếch đến đau lòng. Chuyện này xảy ra suốt mấy tháng qua, và ngày nào tôi cũng ra thăm nó, đi vòng quanh nó, leo lên nó và gửi những khát khao của mình đi xa. Ấy vậy mà tôi đã chẳng hề nhận ra, rằng nó đang đau, đau cùng cực. Em, này em, tôi sợ quá. Bị một cây khác hút máu thịt mình có phải là rất thê thảm không? Tôi biết là phải nên mang dao ra quyết giết sạch cái giống ác độc ấy, tôi vừa làm mà vừa khóc. Không phải vì tôi yếu đuối đâu em, mà chỉ là tôi muốn khóc, thế thôi. Nếu biết được chuyện này em nhất định sẽ nói tôi đúng thật là thờ ơ, đoáng vị đến tận cốt cách tâm can rồi. Ừ, bây giờ tôi đã hiểu mình thờ ơ, mình đoáng vị ở chỗ nào rồi em ạ. Người bạn mà mình hàng ngày gặp mặt, người ta đau mà mình càng không biết, thật vô tâm quá.

Em ơi, tôi thấy khó chịu quá, khó chịu ở đâu, khó chịu ở đầu, mình, tay chân, khó chịu khắp cơ thể em ạ. Phải làm sao đế mất đi cảm giác này hả em?! Tôi đã thử ngừng làm việc và đi loanh quoanh đâu đó nhưng càng đi càng gặp nhiều người thì cảm giác khó chịu như lại trào lên cổ họng em ạ. Thực là bực bội lắm. Nhưng mà tôi thấy mọi người cũng lạ lắm, lúc bất ổn nhìn họ thì lại càng thấy lạ hơn, kể cả những người thân xung quanh mình cũng thấy lạ nốt. Như thể ta bị lạc vào một thế giới xa lạ nào đó, nhình thấy muôn vàn những khuôn mặt lướt qua nhưng lại chẳng có ai quen, cũng chẳng ai quant a. Chỉ duy nhất những đôi mắt không ngừng dán chặt vào ta, dò xét với nhiều ý nghĩ rối biến mất. A, bất an, em ơi tôi bất an quá. Tôi muốn trốn chạy khỏi thế giới đáng sợ này quá, trên thế gian này tôi chỉ biết mỗi em thôi. Vì thế xin em, đến đây và mang tôi đi mau, nếu chậm vài phút nữa thôi thì tôi sẽ bị họ nuốt chửng mất. Biến mất mãi mãi và dù có muốn em cũng chẳng tìm ra tôi đâu. Vì thế xin em, hãy mang tôi đi, chỉ một chốc thôi cũng được! Nhưng em đã bỏ đi rồi, em đâu cần biết tôi ở đây thế nào, chuyện của tôi vốn từ lâu đã không liên quan đến em nữa rồi. Ha, tôi đúng là ngu khi đến giờ mới nhận ra điều này. Em đi là đúng lắm. Và em thấy không, thấy không tôi đang run rẩy đấy. Tôi, nằm trong chăn, và run rẩy. Vì sợ, sợ thế giới này…

Em, tôi đã khóc, khóc nhiều lắm em ạ. Lần này không giống như lần trước, lần này là tôi khóc cho mình, cho thằng thờ ơ đoáng vị là tôi đây. Vị mặn đang xâm chiếm  lấy vị giác của tôi, nó đáng ghét quá em nhưng tôi không cách nào dừng lại được. Nước mắt cứ chảy, và tôi nằm thừ ra đấy, giữa cánh đồng hoa vàng đưa mắt nhìn trời xanh tít trên cao. Tôi thầm hỏi, em bây giờ đang ở đâu, có nhìn lên trời giống tôi không, có khóc giống tôi không, có nhớ đến tôi không, có đau lòng giống tôi không, có…và có…không. Ôi ôi em ơi, bầu trời thật là đẹp, nhưng buồn quá em ạ. Nó cứ khiến tôi khóc mãi không sao dừng lại được, có khi nào nước mắt của tôi sẽ bị bầu trời kia lấy hết không? Nếu thật thế sau này làm sao tôi có thể khóc thay em được nữa, như thế chắc em sẽ giận lắm. Thôi thì tôi sẽ không khóc nữa, không khóc nữa vậy. Em! Tôi muốn vươn tay nắm lấy bầu trời kia, nhưng lạc lõng quá. Là tay hay là tôi? Tôi không biết, chỉ hiểu là lạc lõng lắm lắm. Em cũng chẳng cẩn hiều làm gì, tôi toàn nói nhảm thôi, em đừng hiều làm gì, nha em.

Bây giờ là 12 giờ đêm, và tôi vẫn thức. Em có nghe thấy không, có một bài hát đang vọng lên đấy, là bài hát Trung Hoa. Ô thế là cả em và tôi không hiểu gì rồi, nhưng thôi kệ ta nghe giai điệu thôi. Trong cuộc sống có nhiều điều cũng đâu cần hiểu đâu phải không em!! Ví dụ như em là ai, tôi là ai, chúng ta là ai, mọi người là ai, tại sao chúng ta lại gặp nhau, tại sao bài hát này lại được viết ra, ai là tác giả, ai là người trình bày, tại sao lại là bài hát tiếng Trung mà không phải là thứ tiếng khác, tại sao nó hay như vậy, tại sao không gian yên tĩnh quá…Nhiều điều vẫn chưa hết mà, em có đang khóc không đấy. Nếu em không khóc thì tôi sẽ khóc, khóc cho cả hai người. Nhưng nước mắt không chảy ra, thôi thì đành hẹn lần sau vậy. Em ơi, nãy giờ tôi toàn nói đều linh tinh phải không? Em chắc buồn ngủ rồi, thôi thì hãy ngủ đi, dù sao bài hát này cũng đã hết và mắt tôi cũng mỏi. Tắt đén và ta đi ngủ nào.

Này, này em, em, em, em ,em…Tôi mỏi tay quá, cả mỏi mắt và nóng bức nữa. Vì em cả đấy. Nhưng thôi em đừng hỏi là tại sao nhá, tôi cũng chẳng có kiên nhẫn để mà giải thích đâu. Bây giờ mà được ăn kem chắc phải là sướng lắm, mà phải là kem chocolate nhé, vừa đắng vừa lạnh đúng như cuộc đời, tương lai của chúng ta. Nhưng tôi bây giờ đang ở nơi nào lạ lắm em ạ, bốn bề chỉ toàn núi và cây không thôi, có khói trắng nữa a, huyền ảo lắm em. Nhưng lại chẳng có kem, tôi biết mua kem ở đâu đây. Thôi ta dẹp vấn đề này qua bên đi. Em có thường xem phim cổ trang Trung Quốc không? Có biết trong rừng là nơi các đại cao thủ, đại hiệp hay xuất hiện không hà, ô đừng cười. Em chờ mà xem, biết đâu chốc nữa ở đây lại xuất hiện vị thiếu niên anh tuấn, võ công cao cường nào đó như Trương Vô Kỵ cũng nên, lúc đó tôi sẽ bái làm sư phụ và học vài chiêu võ công về múa cho em xem. Rồi tôi sẽ vận kinh công tung lên trời không thua gì loài chim, lúc đó em chắc chắn sẽ nhìn thấy tôi. A, võ công Trung Quốc a, khó lắm em ơi. Tỉnh lại đi, là tôi nãy giờ phét em thôi. Nếu thằng thờ ơ này đúng thật là học được bí kiếp võ công thì đúng là loạn, loạn thật rồi em ạ. Nhưng mà là loạn người, loạn thiên hạ hay loạn trí não tôi?!

Tôi them được yêu thương quá! Em hiểu không hả? là yêu thương đấy. Giỡn em thôi chứ tôi đang hạnh phúc quá đây này. Nếu biết được tôi đang hạnh phúc thế nào chắc em sẽ ganh tỵ đến chết mất. Em thấy không, không có em tôi vẫn vui, vẫn hạnh phúc, vẫn yên lành, vẫn ăn ngon sống yên, vẫn tồn tại, vẫn vui chơi…Nhưng em ơi, tôi không khóc được nữa. Không khóc được nữa là buồn hay vui, tôi nên cười hay im lặng. Không, là tôi cần nói chuyện, cần tỉ tê đủ thứ chuyện tầm phào trên thế gian này với ai đấy nhưng em biết không, chẳng ai chịu nghe tôi nói cả. nên giờ tôi nói với em nhé, em nghe nhé, hãy nghe nhé và đừng bỏ đi…

Em từng hỏi tôi rằng: Anh có yêu em không?! Tôi đáp: Có. Em hỏi: Nhiều không?! Tôi đáp: nhiều. Em hỏi: Nhiều như thế nào: ngẫm nghĩ lâu tôi không đáp chỉ giương mắt ngó em rồi ngó dòng xe cộ đông đúc náo nhiệt ngoài đường, lúc đó tôi cười. Còn bây giờ tôi chậc lưỡi, vì không biết, vì không hiểu gì cả. Tôi không hiểu là không hiểu tại sao lúc đó mình lại nói yêu em trong khi trong lòng thì lại cười thầm bỡn cợt. Tôi không biết là không biết tại sao lúc đó em lại hỏi câu ngớ ngẩn như thế. Em đừng giận khi nghe tôi nói thế nhé nhưng em ơi, em nghe tôi nói này, tình cảm làm gì có thể cân đo đong đếm được hả em. Em nghĩ xem chúng có thể không?! ồ là có thể đấy em à. Thời gian chính là cái cân của tình cảm đấy. Nó sẽ nói cho em biết được tình cảm của tôi dành cho em nhiều như thế nào mỗi một giây một khắc tôi qua, và nếu không thể nói cho em biết thì là tôi không yêu em, chưa hề yêu em và mãi mãi chẳng yêu em. Vậy nhé, nếu sau này em muốn biết tình cảm của người nào đó dành cho mình là  nhiều hay ít thì câm cái mồm lại  ngồi đây đợi nghe chùa. Em thông minh mà, em hiểu ý tôi rồi chứ gì, hiểu thì cứ thế mà làm theo.

Em này, tôi là một thằng ích kỷ, cực lỳ ích kỷ luôn đấy em. Khi nhận ra điều này tôi sững sờ lắm vì trước giờ toàn nghĩ mình là đứa rộng lượng. Chắc em đang bụm miện cười chứ gì, nhưng em ơi, con người thì ai mà chẳng nghĩ tốt về bản than mình, chẳng hay cho mình là người tốt. Nhưng thế nào mới là người tốt hả em?! Có phải là  hay giúp đỡ mọi người, làm nhiều việc tốt, luôn mỉm cười, sống lành mạnh…blah blah blah không em?! Định nghĩa người tốt khó thật, thế mà cứ hỏi thế nào là người xấu thì ngay lập tức em sẽ nhận được hàng tá câu trả lời cho mà xem. Mà câu nào câu nấy nghe cũng có lý vô cùng em ạ. Vậy tôi hỏi tiếp nhé, trên thế gian này có bao nhiêu kẻ tốt, có bao nhiêu kẻ xấu, có bao nhiêu kẻ không tốt, không xấu?! Tôi không trả lời được, em không trả lời được, không ai trả lời được cả. Thế đấy, em, loài người họ nghĩ họ hiểu biết mọi điều nhưng trên thực chất họ chẳng hiểu quái gì cả. Ví dụ đây, tôi ngồi trong phòng, nhge nhạc và thủ thỉ với em những điều này nhưng tại sao lại là những điều này?! Chính bản thân tôi cũng không biết. Đơn thuần chỉ là do ngẫu hứng mà thôi.

Em…ơi, tôi còn nhiều điều muốn nói với em lắm nhưng tôi không thể nữa rồi. Ánh sáng đang dần biến mất và tôi không thấy gì nữa cả, kể cả em của tôi. Nhưng em, em ơi, em là ai?! Tôi đã nói với em rất nhiều thứ, về tôi và về cuộc sống, về mọi người nhưng tôi không biết em là ai. Em có nhìn thấy không, có cảm nhận thấy tôi đang run rẩy không?! Vì lạnh, vì bất an, vì sợ và vì buồn đấy em ạ. Nhưng nếu em thương tôi, em tội nghiệp cho tôi thì hãy bước ra vùng sáng này đi và nắm lấy tay tôi, ôm lấy người tôi. Em thấy không, tôi đang chìa tay về phía em đấy. Ban ngày hãy để tôi là một kẻ thờ ơ, đoáng vị em ạ vì như thế tôi mới có thể thản nhiên lờ đi mọi mối quan hệ, bang quang trước những nỗi đau. Nhưng…nhưng đêm xuống, thời khắc đó em ạ, em ạ…Nó đau, đau lắm. Vì thế xin em nắm lấy tay tôi, chỉ đơn giản là nắm mà thôi.

3h05 phút sáng. Tôi  ngã xuống nền nhà. Chìm vào giấc mộng một cách bình an…

- Phan Anh -

Tác giả bài viết không yêu cầu nhạc nền nhưng NPT đã quyết định chọn giúp bạn ý, mong các bạn sẽ thích!

11 nhận xét:

  1. good good, vote cho PA mot phieu binh chon, doc wa doc lai mot hoi` thay cung muon khug theo cai og trog truyen lun ^^

    Trả lờiXóa
  2. nếu như Trung Quốc có Lỗ Tấn thì Việt Nam ta có "Phan Anh" Hì hì!

    Trả lờiXóa
  3. cai thag nay, m danh may au~ wa, tu` ngu~ bi sai tum lum, lam mat di mot phan xuc cam bai` van cua nta

    Trả lờiXóa
  4. có hả...chỗ nào chỉ tao, tao sửa lại coi...dài quá, tao sửa nhiều lắm mà nó còn sót đó...thông cảm nha, nói t sửa liền...

    Trả lờiXóa
  5. mih` hoi chua thông pai` viet ny`, hihi
    ''Vậy nhé, nếu sau này em muốn biết tình cảm của người nào đó dành cho mình là nhiều hay ít thì câm cái mồm lại ngồi đây đợi nghe chùa''=> ngon ngu~ co' fan` hoi ''tu nhien'' ^^

    Trả lờiXóa
  6. nhac nen` hay wa! T oi, cho t xin kai' ten i! hihi

    Trả lờiXóa
  7. Bai nhac Yen hoi co tua phien am tu tieng Han la "shib nyun ee ji na do" la nhac phim "Sad Love Story" (tua tieng viet la Ban Tinh Ca Buon)

    Trả lờiXóa
  8. hjhj.. tam trang cua ban giong minh bay gio wa...

    Trả lờiXóa
  9. t doc xog chả hỉu! theo thi ng` "em" co the la 1 nhan vat that, nhưng sau do là do tri tuong tuong của n/vat chinh, bởi ko the sog thieu vang ng` "em" dc! cot truyen la the ha pa con????????????????

    Trả lờiXóa
  10. sao lại "chả" hiểu ji hết hả bạn, ít nhất bạn còn biết nhận vật chính là ai cơ mà, còn thực ra mà nói thì truyện ngắn này làm gì có cốt truyện, ngay từ tiêu đề là bạn có thể hình dung đây chỉ là những ghi chép của nhân vật chính về người mình yêu...và theo mình thì nhân vật em là có thật. Mong bạn vui và tiếp tục ủng hộ loptuivuivui. Nếu là thành viên xin đăng ký và comment với tên rõ ràng. Chào bạn!

    Trả lờiXóa