Hờ! hờ! mưa như vầy làm sao đi học bây giờ (nói thì nói vậy chứ trong thâm tâm cầu mong mưa lớn hơn nữa ak!) thế nhưng ước nguyện của nó chẳng thành sự thật được, vì ngoài trời mưa đang từ từ bắt đầu tạnh.
Bước chân xuống nhà, đi qua một hành lang tới một nhà kho, bên trong chứa bao nhiêu đồ đã từ lâu không sử dụng đến, kể cả chiếc xe đạp đang tựa vào tường vẫn còn mới, tuy bị đắp trên mình một lớp bụi. Đơn giản thôi! Đã từ lâu nó không được đụng tới cũng là vì để tránh việc đi học bằng xe đạp, nói đúng hơn là chiếc xe đạp đó đã có những kỉ niệm đối với nó, bây giờ là quá khứ.
1 năm 4 tháng 10 ngày…cũng là một khoảng thời gian khá dài để nó đủ dũng cảm có thể đi học bằng xe đạp, mà những khoảng thời gian trước nó đành lòng vứt bỏ vào nhà kho. Thế nhưng sao mà nó nhớ kĩ wah zậy. Chắc có lẽ đó là mốc thời gian gì khá đặc biệt đối với nó, phải chăng đó là lý do khiến nó không đi học bằng xe đạp?
Bánh xe vẫn cứ lăn tròn trên đường vẫn còn ướt sau trận mưa vừa rồi, và suy nghĩ của nó cũng xoay tròn theo vòng quay của xe đạp. Bỗng cái gì đó sốc vào mũi nó, có một thứ gì đang chặn ngang cổ họng của nó…và sau đó…là nước mắt và tiếng nấc của nó vang lên, phải chăng nó đang bị đau, cái gì đang làm nó đau hay là cái gì đó đã bay vào mắt nó… Đúng vậy, có cái gì đó đã làm nó đau mà đau tới tận tim nó. Nó thắng phanh và dừng lại, chẳng hiểu điều gì đó đã làm nó khóc, nó vứt xe đạp bên lề đường chạy thật nhanh về phái bên trái đầy những cây bằng lăng trãi dài dọc đường…nó khụy xuống và khóc, ánh mắt nó hướng về phía cây bằng lăng gần nó nhất, có cái gì đó đang lôi cuốn ánh mắt của nó chăng? Đúng thế! Trên thân cây có khắc hình trái tim và dòng chữ: “P/s: J loves J” Phải chăng đây là mật mã hay ký hiệu của một ai đó. Từ “love” là iu, vậy J là tên của ai đó mới iu được chữ J thứ hai, và trái tim là biểu tượng của tình iu. Đúng rồi! chắc là như vậy rùi, mà tại sao nó lại khóc khi nhìn thấy những ký hiệu như vậy, trong khi tên của nó là Nghi, lại bắt đầu bằng ký tự “N”. Vậy P/s: J loves J” là ký hiệu của ai, phải chăng dành cho nó hay chỉ vô tình đọc được…
Nó đứng dậy, rùi tiến lại gần cái cây đó, từ từ đưa những ngón tay của nó lên gần hình ♥ và dòng chữ…Giờ thì nó không khóc nữa mà thay vào đó là một nụ cười hạnh phúc như một đứa bé được mẹ cho kẹo vậy!
Không biết nó đã nghĩ gì, thế nhưng giờ thí nó đang ngồi trên xe đạp, tiếp tục hành trình đi tìm kiến thức…hjhjhj (nói nghe thấy ớn quá, đi học mà nói nghe thấy sang ghê he he he). Chiều xuống, đúng vào lúc nó đang đi học về thì những giọt nước sau cơn mưa vẫn còn đọng lại trên lá, ánh nắng buổi chiều có chút gì huyền ảo pha lẫn màu đỏ và màu vàng chiều xuyên qua những kẽ lá đan xếp xít nhau, trông thật đẹp và lãng mạn ghê. Làm cho nó phải buộc miệng nói như người vô hồn: “Phải chi giờ có…!”
Cất xe vào nhà kho, tắm rửa, ăn cơm và bây giờ…ngồi một mình bóp chân (vì đã lâu không đạp xe) và suy nghĩ về những chuyện chiều nay mình đã làm. Nó cũng không biết tại sao lại lấy xe đạp đi học, chắc là nó đã đủ can đảm đối diện với quá khứ, và cũng không biết tại sao lại chạy vào những hàng bằng lăng, chắc là vì nó…muốn ôn lại quá khứ. Nó cảm thấy có sự mâu thuẫn trong hành động và lý trí của nó, nó đã quyết định từ bỏ quá khứ nhưng sao giờ lại…Nó đứng dậy, lấy hết sức cố tự xoay đầu mình vài chục lần, như hình phạt vì đã hành động như vậy. Sau khi đã bình tĩnh và làm chủ đầu mình đang cứ xoay xoay và nặng trịt nó quyết định online để thả hồn vào thế giới, không ôm chặt những suy nghĩ vẫn vơ của mình.
“You have 1 new message” Nó click vào và một trang mở tra. Nó không thể tin vào mắt nó nữa, người gửi với cái tên “J♥J”. Phải chăng chiều nay nó đọc được từ đó trên thân cây và giờ có một người với tên “J♥J” gửi cho nó một cái gì đó, phải chăng câu đó có ý nghĩa gì đối với nó, và phải chăng người gửi lá mail cho Nghi là người đã viết lên câu “J♥J” trên thân cây.
Nó trầm ngâm một hồi, và giờ nó đang phân vân, nên đọc hay không? Và quyết định của nó là “click”.
Cảm giác bị sốc vào mũi, bị chặn ngang cổ họng lại xuất hiện với nó…và bạn biết đều gì tiếp theo rùi đó.
Dưới ánh mắt nó đang hướng tới là những tấm hình của một đôi bạn có thể gọi là hơi đặc biệt đang vui vẻ trong buổi tiệc đi pinic cùng với bạn bè…2 nhân vật chính trong hình thì nó đã thủ hết một vai rồi!
Chắc giờ chúng ta cũng hiểu ra điều gì rùi chứ?
Kéo thanh trượt khá dài, đương nhiên vì số lượt hình đăng cũng không phải ít…Nước mắt của nó cứ tuông, tay thì vẫn cứ kéo thanh trượt, kết thúc những tấm hình là một đường link nhạc, “click” vào thì mở ra một trang web nhạc với bài hát “Một lần nữa được yêu”…và sau đó là một tiếng nấc và nhiều tiếng nấc khác nữa thay vào đó là những giọt nước mắt đang chảy trên gương mặt của nó.
“Tại sao, Tuấn lại gửi những tấm hình mà mình đã cho đi vào quá khứ, tại sao lại gửi bài hát này…và tại sao gửi đúng vào ngày hôm nay, khi mình đang bấp bênh trong lối suy nghĩ và hành động của mình…”. Nó trách cứ tại sao Tuấn người bạn trai của nó lại làm như thế, thế nhưng tại sao nó không nghĩ lại chính nó, tại sao trong tủ đồ của nó còn giữ những lá thư ngày nào 2 đứa làm quen nhau…và kể cả những tấm hình nó vừa được xem xong, và tại sao, chiều nay nó lại lấy xe đạp ra mà đi sau 1 năm 4 tháng 10 ngày giờ thì giải thích được rùi, là vì nó muốn ôn lại những kỉ niệm giữa nó và Tuấn, và hành động của nó chạy vào những cây bằng lăng là vì chính nơi đó nó và Tuấn từng có những kỉ niệm đẹp mà có thể trong ký ức của nó sẽ không bao giờ phai nhòa được.
‘’…
-Hù!
-Hít hồn. Tuấn nói
-Đang làm gì zậy?. Nó hỏi
-Đang khắc tên nè!
-Tên của ai zậy?
-Của hai đứa mình. Tuấn nói
-“T” là Tuấn, “N” là Nghi. Mà sao khắc là “J” và “J” kỳ zậy? Nó hỏi
Tuấn cười khẽ và lấy tay vuốt nhẹ tóc nó và nói: “Khờ quá!”.
Nó cứ tiếp tục hỏi Tuấn: “Sao kỳ zậy?” cho đến khi đã khắc xong, và câu trả lời vẫn là “Khờ quá”
…”
Nó đã quyết định quên đi quá khứ, quên đi Tuấn. Mà tại sao, nó lại khơi gợi lại những kỉ niệm đáng lẽ không nên nhớ…và giờ đây lại thêm một lá mail gửi cho nó, giúp nó nhớ thêm về những kỉ niệm trong quá khứ…và nhớ về Tuấn của “nó”. Nó không biết Tuấn làm như vậy vì mục đích gì sau những ngày không liên lạc với nhau. Kể từ ngày Tuấn theo ba mẹ ra nước ngoài du học thì giờ đây…Nó cũng không biết nên zui hay nên buồn nữa! Vì chính bản thân nó cũng không biết nữa mà. Nó cảm thấy như một giấc mơ, mới chiều nay nó còn nhớ về Tuấn thì bây giờ lại có sự xuất hiện của Tuấn. Nó thực sự đang bị bấp bênh và mất thăng bằng trong lý trí của nó.
Nước mắt và những tiếng nấc cùng theo nó vào trong giấc ngủ khi nào nó không hay biết…cho mãi tới sáng nó bị mẹ đánh thức để đi học.
-Nghi ơi! Hôm nay mẹ chở hay con tự đi đây? Mẹ nó hỏi.
-Dạ thôi! Để con tự đi cũng được mẹ ạh!
Cũng như mọi ngày, sao hôm nay nó thấy con đường đến trường sao mà xa wah, phải chăng nó đang chạy trốn, đang né tránh ký ức mà nó và Tuấn từng có với nhau trên những nẻo đường tới lớp cùng với chiếc xe đạp. Bỗng nó tăng tốc, chạy thật nhanh khi trước mặt nó là hai hang bằng lăng mà hôm qua nó từng tới, không giống hôm qua, nó không vào mà cũng không them nhìn vào một giây nào cả.
Và cũng vì thế, nó cũng không biết chuyện gì đã xảy ra…ngoài cái cây kia được khắc chữ thì những cái cây khác cũng đã được khắc giống nhau cùng với hình ♥ và câu “P/s: Tuấn loves Nghi”.
sao hah! bai` viet co cam~ xuk day' chu..vote cho HA 10d...
Trả lờiXóatinh` iu la` vo^ han...nhung tinh` cam~ nta danh` cho minh` la` co' gioi' han, boi~ vay nen ta chia tay ^.^
HA viết khá lắm...ko bik "Nghi" có phải là bạn ý không ta? ^^
Trả lờiXóamình nghĩ nên biểu dương bạn HA lên trang chủ về tinh thần viết bài rất đều đặn của bạn .. ;))
Trả lờiXóabit khen nta zay sao may ban ko chịu khó viết bài lun đi..cứ ngồi ko bắt nta viết cho đọc rồi bình phẩm tứ lung tung, lang tang zậy ah !
Trả lờiXóaban Tien con no loptuivuivui mot bai viet nha!
Trả lờiXóatui wuyt ong jo, cai ong THANH kia..lam nhu aj vjet van cung lay minh lam nhan vat a',khug` hjt suc nhung cung~ cam' on may` da~ hiu~ dc van tao vjt 0h0h0h0h0h0 >.<
Trả lờiXóanổi da bò...nhưng cũng được lắm...cố gắng nha!
Trả lờiXóatao vjt ma` tao cung cam thya zay a' h0h0h00h, pit sao hok coi truyen riec bj nhiem~ lun, hehhehehe, pai~ chj tao vjt ma` no thanh su that cung~ do~ kho~
Trả lờiXóauhm...hy vọng là vậy!
Trả lờiXóacomment thứ 10 neh! spam
Trả lờiXóamơ mộng thật đấy cô bé
Trả lờiXóanhưng nhớ đây là hiện tại nhé!!!
Đầu tiên là tôi cảm thấy truyện của bạn hơi khó hiểu, đặc biệt là đoạn mở đầu. Ví như câu "ngoài trời mưa đang từ từ bắt đầu tạnh", tại sao lại là "từ từ bắt đầu"? Hay như câu "Tuy bị đắp lên mình một lớp bụi", bạn nên, theo mình nghĩ, diễn đạt là "bị phủ một lớp bụi" sẽ thuận tai hơn.
Trả lờiXóaMình cũng muốn góp ý rằng, khi bạn đã cầm bút viết một tác phẩm thì hãy viết cho đúng Tiếng Việt, đừng tư tiện đưa ngôn ngữ của lớp trẻ vào bài viết, đó là sự tôn trọng mình, tôn trọng người đọc và tôn trọng sự viết lách, dù cho bạn là dân chuyên nghiệp hay nghiệp dư.
Bạn cũng nên chú ý cách trình bày ý của mình, có đôi chỗ quá khó hiểu. Ví dụ đoạn đầu, nhân vật "Tôi" đã bỏ thói quen đi học bằng xe đạp rất lâu vì để trốn tránh một quá khứ đau buồn nào đó lúc xưa, nhưng bạn lại chưa diễn tả được điều đó. Bạn viết thế này "Đã từ lâu nó không được đụng tới cũng là vì để tránh việc đi học bằng xe đạp, nói đúng hơn là chiếc xe đạp đó đã có những kỉ niệm đối với nó, bây giờ là quá khứ." Đừng viết là "tránh việc đi học bằng xe đạp", nghe không hay.
Truyện của bạn chưa có chiều sâu vì bạn không đi vào phân tích tâm lý nhân vật, cả cảnh nhân vật đi qua hai cây bằng lăng bạn cũng viết rất khiên cưỡng và mình thấy nó không có chút cảm xúc nào. Hãy tập trung cho cốt truyện.
Trên đây chỉ là vài nhận xét của riêng mình, hy vọng bạn sẽ cố gắng hơn. Và nghiêm túc hơn trong việc viết lách.
Thân mến!