8.01.2011

Tìm Lại Khoảnh Khắc (Thảo Nguyên)

Những ngày chiều mưa.....tôi lại không sao hiểu nổi mình...bao cảm xúc sâu lắng của bao ngày qua lại hiển hữu về...nó làm cho tôi có một cảm giác thật khó tả...không thể có thứ ngôn từ nào định nghĩa được cái cảm giác lúc ấy . Phải chăng đây là cái thứ được gọi là trâm trạng của một học sinh cuối cấp III, sắp phải tạm biệt nơi mình được sống với những ngày tháng hồn nhiên của tuổi học trò!với những thân tình bạn bè!để rồi phải bước vào đời...đầy phức tạp...đầy sự thách thức…và rồi những  tháng năm lăn lộn ngoài cuộc sống sẽ ấy vùi lấp đi những hồn nhiên của thời học sinh, những lo toan cuộc sống sẽ chôn vùi đi những khoảnh khắc, những kĩ niệm dưới mái trường đầy mến yêu....!

Chỉ nghĩ đến đây thôi...tôi cảm thấy bồi hồi....cảm thấy sợ....! Sợ rằng mình sẽ không còn được sống như bây giờ...không còn những ngày tháng vô tư không nghĩ ngợi cứ vui vẻ bên bạn bè, bên vòng tay che chở của thầy cô....Sợ rằng khi bước vào đường đời..chốn danh lợi phồn hoa, tôi có còn tìm thấy được những khoảnh khắc tuyệt vời như ở nơi này không!

Ngoài trời cứ mưa...mưa..mãi...Và cảm xúc của tôi cứ dân tràng theo màn mưa....! Cứ thế...cứ thế…tôi không còn tập trung gì đến những diễn thuyết của thầy giảng bài nữa! Bây giờ hồn tôi đang ở đâu đâu...Ah..,thì ra bây giờ tôi đang thả hồn ngoài kia...ngoài trời mưa kỉ niệm, để ngắm nhìn thật lâu cái nơi mà tôi cảm thấy xa lạ mà giờ lưu luyến, luyến lưu! Tôi... ngước nhìn qua khung cửa sổ...nhìn những cảnh vật xung quanh...từng hàng ghế đá những giờ trống tiết ra ngồi trò chuyện...cổng trường...nơi ta ngập ngừng, mới ngày nào bở ngở bước vào,nhìn qua nhà xe.., căn tin...và nhìn chi tiết khuôn viên của trường mình, nơi nào ta đã để lại những kí ức...! nhìn những cậu nhóc chơi thể thao ngoài trời mưa…tôi lại nhớ...nhớ lắm những khoảnh khắc vui đùa bên các bạn..những ngày trống tiêt, ngồi túm tụm lại với nhau trò chuyện, ăn quà vặt...những hình ảnh, những lúc giành giật nhau từng miếng xoài...thật là vui...thật là hồn nhiên....và những lúc khó khăn ta tìm thấy được tình bạn....
Nhà xe một chiều mưa tầm tã...(chụp từ phòng bảo vệ)
Nhớ lắm những ngày tháng ấy...để rồi sợ...sợ mất đi......Chính vì biết mình không thể ngăn được dòng chảy của thời gian...rồi một ngày gần đây tôi cũng sẽ bước ra ngưỡng cửa cuộc đời! Sợ ...nhưng tôi cũng phải bước tiếp thôi. Chứ biết gì hơn nữa! Đành chấp nhận và chỉ còn một cách đó là cố gắng lưu lại những khoảnh khắc mình vừa tìm lại...Và tôi sẽ lưu lại bộ nhớ Vĩnh viễn...Để dẫu sau này có bước vào đời thì cũng sẽ không bị mất cái thứ cảm giác sống ỏ nơi đây! Chỉ có làm như thế thì những điều làm tôi sợ ...sẻ không còn là nổi sợ nữa...! nghĩ thế tôi mĩm cười một mình....và chợt nhận một điều là…nãy giờ mình cũng đang lãng phí những khoảnh khắc...ngồi học bên các bạn...! Mưa tạnh dần..tạnh..dần...và tôi gửi những nổi niềm theo màn mưa...trân trọng những khoảnh khắc đang diển ra.....Bắ đầu tập trung học ....

Thế nhưng ngày qua ngày...những khoảnh khắc mà tôi đã gởi gắm theo màn mưa...cứ tìm về mỗi khi cơn mưa....tìm đến.!không biết là các bạn có thế không nhĩ, nhưng tôi là thế! Có lẻ tôi là con người nhạy cảm và sống nội tâm quá chăng?! Hể có trời mưa…hay chuyện gì đó đơn giản cũng tác động đến tôi ! ngay cả nhìn thấy chiếc lá rơi...tôi cũng cảm thấy bùn...nhặc chiếc lá lên và cứ nghĩ nghợi.......

Giờ giải lao qua ô cửa sổ lớp học...
Viết lúc 2:35 chiều 03/12/2010

1 nhận xét:

  1. Bạn ơi, bài của bạn không biết do lỗi đánh máy hay sao mà sai chính tả nhiều quá, điều này làm giảm chất lượng bài viết đấy, cố khắc phục nhé.

    Thứ hai là lỗi diễn đạt, có đôi chỗ khá vụng về. Không nên viết là 'không ngôn ngữ nào định nghĩa được cảm giác này' mà là "không từ ngữ nào diễn tả được cảm giác này."

    Cố gắng nhé!

    Trả lờiXóa